Chương 304: Tham Gia Khảo Hạch Tấn Chức?
Mười ngày sau, Lưu Ích rèn luyện trong Thiên Cực Sơn Mạch trở về.
Lần này gã thu hoạch không nhỏ, săn giết vài đầu yêu thú Linh Hải cảnh lục trọng đỉnh, thậm chí có cả một đầu yêu thú cao giai Linh Hải cảnh thất trọng.
“3 ngày nữa là đến khảo hạch đệ tử thượng tông. Trong ba ngày này, ta phải cố gắng tăng cường thực lực.”
Lưu Ích đi vào lầu các của chính mình, chuẩn bị bế quan tu luyện.
Nhưng khi gã mở cửa liền nhìn thấy có một thanh niên thanh tú đang ngồi trong phòng.
Tuy rằng hạ tông hỗn loạn nhưng không cho phép tự tiện xông vào nơi ở tư nhân của người khác.
Lưu Ích vừa định mở miệng quát thì lập tức nhận ra nam tử thanh tú mặc phục sức của đệ tử thượng tông, hơn nữa còn có chút quen mắt.
“Bái kiến Ứng sư huynh.”
Lưu Ích cúi đầu khom lưng, cười nịnh nọt: “Sư huynh quang lâm, hàn xá của tiểu nhân quả thật vô cùng vẻ vang.”
Ứng Phi Hàng là người phương nào?
Chính là thiên tài thượng giới, hiện giờ bái nhập môn hạ tam trưởng lão, tiềm lực tương lai không thể hạn lượng.
Ứng Phi Hàng liếc Lưu Ích một cái, hỏi: “Lúc trước ngươi cùng La Thiên thăm dò Thiên Cực Sơn Mạch đúng không?”
“Này...”
Lưu Ích đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ người này tới để ra mặt cho La Thiên ư?
Giờ này khắc này, Lưu Ích cho rằng chuyện gã khi dễ La Thiên trong Thiên Cực Sơn Mạch đã bị hắn bẩm báo cho chấp pháp trưởng lão, khiến ông vận dụng nhân mạch mời đệ tử thượng tông đến cảnh cáo mình.
La Thiên đáng chết, việc nhỏ này mà cũng cáo trạng!
Hắn có bối cảnh quá cường đại, tuyệt đối không thể trêu vào!
“Hồi bẩm sư huynh, quả thật tiểu nhân và La sư đệ đã cùng nhau thăm dò Thiên Cực Sơn Mạch, chúng ta trải qua trắc trở, đồng sinh cộng tử, ta chiếu cố hắn như đệ đệ ruột thịt.”
Lưu Ích tươi cười đáp.
Ứng Phi Hàng hơi ngẩn ra.
Y nghe nói La Thiên đắc tội với thiên tài Xích Long Vương Triều, lại trùng hợp từng gặp Lưu Ích nên mới tới tìm hiểu, nhưng quan hệ giữa Lưu Ích và La Thiên này có vẻ rất tốt.
Hừ, y tìm lầm người rồi.
“Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Sắc mặt Ứng Phi Hàng lạnh lùng, đứng dậy rời đi.
Lưu Ích trợn tròn mắt.
Gã cho rằng Ứng Phi Hàng quyết tâm muốn giúp La Thiên sửa trị chính mình.
“Sư huynh tha mạng, ta sai rồi...”
Lưu Ích kêu to.
Hiện tại gã vô cùng hối hận, lúc trước gã không nên đối nghịch với La Thiên.
Hiện giờ gã phải làm thế nào đây?
La Thiên đã mời cả đệ tử thượng tông tới cảnh cáo gã, chỉ sợ tương lai của gã sẽ chẳng còn ngày lành mà sống nữa.
Sau khi rời đi, tâm tình Ứng Phi Hàng có chút không vui, y muốn mau chóng giải quyết chuyện này.
“Hình như đệ tử mạnh nhất hạ tông là một thiên tài Xích Long Vương Triều tên là Vương Phó.”
Ứng Phi Hàng sờ cằm.
Y là đệ tử thượng tông, đương nhiên không có khả năng tự mình ra tay đối phó với La Thiên.
Y tin rằng đệ nhất thiên tài hạ tông Vương Phó sẽ vui vẻ ra tay thay mình giải quyết việc nhỏ này.
...
Trong mật thất tu luyện tại nơi ở của La Thiên, sương mù đỏ sậm quay cuồng phủ kín lấy hắn.
Trước mặt hắn chất đống mấy trăm Linh Nguyên Tệ, bên cạnh còn có một đống bột phấn từng là Linh Nguyên Tệ.
Ong ong!
Mười ngày qua, khí tức trên người hắn càng ngày càng mạnh, trông hắn như một đầu hung thú hung hãn, tản ra khí tức huyết sát kinh người.
Trong khí hải, vòng xoáy Linh Hải tầng thứ tư đã hoàn thành tới chín thành!
Dược hiệu Vạn Linh Phệ Huyết Đan khiến tu vi La Thiên bay vọt trong khoảng thời gian, đồng thời khí tức huyết sát không được loại trừ trong đan dược cũng trầm tích trong cơ thể La Thiên, thậm chí ảnh hưởng đến tâm trí hắn.
“Không hổ là Vạn Linh Phệ Huyết Đan, tu vi tăng lên nhanh như vậy, cách tứ trọng đỉnh đã không còn xa!”
La Thiên mở mắt, huyết quang đỏ tươi lập loè.
Môi hắn cũng biến thành màu đỏ như máu, có vẻ vô cùng yêu dị tà ác.
“Vẫn chưa đủ, ta muốn tăng thêm nữa!”
La Thiên cười tà, khí thế bức người.
Ong!
Linh Nguyên Tệ hóa thành bột phấn, vòng xoáy Linh Hải tầng thứ tư chậm rãi xoay tròn, hấp thu linh khí thiên địa và dược hiệu Vạn Linh Phệ Huyết Đan.
Dần dần, vòng xoáy Linh Hải tầng thứ tư đã thành công hoàn thành!
Tu vi của La Thiên đột phá đến Linh Hải cảnh tứ trọng đỉnh!
“Ha ha ha! Còn ba ngày nữa, Vạn Linh Phệ Huyết Đan này đủ để cho ta đột phá Linh Hải cảnh ngũ trọng!”
La Thiên cười dài, tóc dài phất phới, khí phách yêu dị.
Nhưng ngay sau đó trên khuôn mặt hắn lộ vẻ giãy giụa và thống khổ.
“Không đúng! Tu vi không thể tăng lên quá vội vàng, cần phải củng cố! Tác dụng phụ của Vạn Linh Phệ Huyết Đan này ảnh hưởng đến tinh thần ta...”
Hô hấp của La Thiên trở nên nặng nề, hắn lập tức lấy ra Thanh Khí Tam Nguyên Đan.
Đan dược vào miệng là tan, hóa thành một cỗ lực lượng thuần tịnh lạnh lẽo khuếch tán toàn thân.
Tâm thần La Thiên cũng được gột rửa, dần dần trở nên tĩnh lặng.
Hô!
La Thiên thở phào, cảm giác toàn thân thoải mái thanh tân, khí tức hung thần thô bạo trong cơ thể đã bị loại trừ hoàn toàn.
Hồi lâu sau, La Thiên mở ra đôi mắt thanh triệt sáng ngời.
“Không ngờ tác dụng phụ của Vạn Linh Phệ Huyết Đan lại lớn đến vậy, thậm chí ảnh hưởng tới tâm trí tinh thần!”
Trong lòng La Thiên vẫn còn sợ hãi.
Nguy hiểm song hành cùng kỳ ngộ.
Muốn đạt được càng nhiều thì phải gánh vác càng nhiều nguy hiểm.
Đa số công pháp tà đạo truyền lưu trong thế gian đều là như thế, thực lực tăng lên cực nhanh trong ngắn hạn nhưng tâm trí dễ dàng bị dao động, lạc lối.
Mà tà đan thì càng nguy hiểm hơn, hơn nữa Vạn Linh Phệ Huyết Đan còn là bán thành phẩm, tác dụng phụ rất lớn.
Nếu là Linh Hải cảnh sơ giai bình thường dùng đan này thì e rằng đã tẩu hỏa nhập ma từ mấy ngày trước, trở thành tà đạo.
“May mà đã chuẩn bị Thanh Khí Tam Nguyên Đan!”
La Thiên nhắm mắt tiếp tục điều dưỡng.
Hai ngày sau, hắn cảm thấy khí tức thô bạo trong cơ thể bị tinh lọc loại trừ đến tám chín phần mới hơi chút yên tâm.
Kế tiếp, La Thiên bắt đầu củng cố tu vi.
Hiện tại hắn đã là Linh Hải cảnh tứ trọng đỉnh, cao hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa, dược hiệu Vạn Linh Phệ Huyết Đan còn chưa hấp thu hoàn toàn, vẫn còn một phần nhỏ bị phong ấn trong cơ thể, bị thong thả hấp thu theo thời gian.
Nhờ thế mà một khoảng thời gian sau này, La Thiên tu luyện sẽ làm ít công to, đến khi dược hiệu Vạn Linh Phệ Huyết Đan hoàn toàn hao hết.
Một ngày sau, La Thiên kết thúc bế quan.
“Khảo hạch tấn chức thượng tông tháng này sẽ diễn ra vào ngày hôm nay!”
La Thiên ra khỏi phòng.
Trên đường, La Thiên gặp rất nhiều đệ tử hạ tông tu vi đều khoảng Linh Hải cảnh lục trọng, mục tiêu giống như hắn, đều muốn trở thành đệ tử thượng tông.
Hắn còn nhìn thấy một người quen đó là Lưu Ích.
Lưu Ích cũng thấy La Thiên, gã hơi kinh ngạc, sau đó mới phản ứng lại: “La Thiên, ngươi đi tham gia khảo hạch tấn chức ư?”
Gã không thể nào tin nổi!
Vài đệ tử cũ gần đó cũng bị hấp dẫn, nhìn về phía La Thiên.
“Ha ha, đây không phải tân đệ tử sao? Mới mấy tháng mà đã muốn trở thành đệ tử thượng tông rồi ư?”
“Thật khôi hài, ngươi cho rằng khảo hạch trở thành đệ tử thượng tông có thể dễ dàng thông qua sao?”
Vài đệ tử muốn tham gia khảo hạch tấn chức châm chọc không chút nào che giấu.
Trong lịch sử Vân Tiêu Tông, đệ nhất thiên tài yêu nghiệt cũng phải tốn mất nửa năm mới từ đệ tử hạ tông trở thành đệ tử thượng tông.
Mà từ lúc La Thiên nhập môn đến giờ mới chỉ qua chừng bốn tháng.
Lưu Ích cũng cảm thấy La Thiên không biết tự lượng sức.
Nhưng ngay sau đó, gã đột nhiên phát hiện tu vi La Thiên đã là Linh Hải cảnh tứ trọng đỉnh!
“Sao có thể?”
Lưu Ích kinh hãi, nội tâm nổi sóng gió.