Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 310 - Chương 310: Kẻ Đi Trước Chiếm Ưu Thế

Chương 310: Kẻ Đi Trước Chiếm Ưu Thế Chương 310: Kẻ Đi Trước Chiếm Ưu Thế

Chương 310: Kẻ Đi Trước Chiếm Ưu Thế

Ngoài thông đạo.

Phương Kỳ trưởng lão lẳng lặng chờ đợi.

Trong thông đạo truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, ông vẫn mắt điếc tai ngơ, chỉ chờ kết quả.

Sau đó một nữ tử cùng với Lý Mộ lần lượt đi ra.

Hai người thông qua khảo hạch, lấy được danh ngạch.

“A! La Thiên, cuối cùng ta vẫn vượt qua ngươi, lấy được danh ngạch. Ngươi an tâm chết bên trong đi.”

Lý Mộ cười lạnh.

Vương Phó ra tay, La Thiên còn đường sống nữa ư?

Hơn nữa Vương Phó đã đột phá Linh Hải cảnh thất trọng, thực lực vô cùng khủng bố.

Dù hắn ta và Lưu Ích cùng liên thủ thì cũng không phải đối thủ của Vương Phó.

Nhưng ngay sau đó…

Vèo!

Một thiếu niên tuấn tú đĩnh bạt lao ra từ trong thông đạo.

“La Thiên!”

Lý Mộ lộ ra bộ dáng như gặp quỷ, tròng mắt trừng to như sắp rơi ra ngoài.

Sao Vương Phó không ngăn lại La Thiên?

Nữ tử kia cũng lộ vẻ tò mò, một thiếu niên Linh Hải cảnh tứ trọng đỉnh vậy mà lại là người thứ ba thông qua khảo hạch.

Nàng không biết ân oán giữa Vương Phó và La Thiên, cũng không hiểu tại sao hai người lại đánh nhau. Nữ tử cho rằng La Thiên có quan hệ với Vương Phó nên mới được thả cho qua.

“Tiểu tử này…!”

Phương Kỳ trưởng lão nhìn chằm chằm La Thiên, trong lòng cũng đang giật mình.

Trước đó ông nghĩ rằng La Thiên chỉ tham gia cho vui, không có khả năng thông qua khảo hạch.

Ai ngờ La Thiên lại trở thành người thứ ba lấy được danh ngạch.

Vèo!

Một nam tử cao lớn cường tráng lao ra, đó đúng là Vương Phó.

Khí thế gã phát ra rất mạnh mẽ, sát khí nùng liệt.

Nhưng khảo hạch đã kết thúc, ở trước mặt trưởng lão, dù gã có 1000 lá gan thì cũng không dám ra tay với La Thiên.

“La Thiên, ngươi chờ đó cho ta!”

Vương Phó cắn răng quát.

Lúc trước, bởi vì gã đã đáp ứng với Ứng Phi Hàng nên mới ra tay với La Thiên.

Hiện tại, bản thân gã đã sinh ra hận ý với La Thiên, không cần Ứng Phi Hàng nhiều lời, gã cũng sẽ chỉnh chết hắn.

Vương Phó vừa mới ra, Lưu Ích liền ra khỏi thông đạo theo.

Còn Bát hoàng tử, hắn ta vốn có hy vọng đạt được danh ngạch, nhưng bởi vì La Thiên nên hắn ta đã thất bại.

“Đủ 5 người, khảo hạch kết thúc!”

Phương Kỳ trưởng lão trịnh trọng tuyên bố.

“Ầm”

Cửa thông đạo đóng lại.

Vài đệ tử cũ sắp tới điểm cuối ở bên trong thấy lối ra tối sầm lại thì trong lòng tràn đầy phẫn uất không cam tâm, nhưng cũng chỉ đành lui về.

“Hiện tại, năm người các ngươi chính là đệ tử thượng tông! Tự đi sửa đổi tin tức, lĩnh lệnh bài thân phận cùng với phục sức.”

Phương Kỳ phân phó, sau đó phiêu nhiên rời đi.

Trước khi đi, ông liếc mắt nhìn La Thiên một cái.

Không ngờ trong mấy tháng ngắn ngủn, La Thiên đã đến được thượng tông. Đánh vỡ kỷ lục người nhanh nhất tiến vào thượng tông trong lịch sử.

Thậm chí Phương Kỳ có tính toán thu La Thiên làm đồ đệ, nhưng ấn tượng về La Thiên trong lòng ông vẫn là Thiên Sát Cô Tinh, tên điên phát rồ, điều này làm Phương Kỳ do dự.

Phẩm hạnh của đệ tử cực kỳ quan trọng, liên quan đến thể diện sư tôn.

Ngoài ra, thu đồ đệ trong Vân Tiêu Tông đều là đệ tử chủ động lựa chọn, các trưởng lão quyết định có thu hay không, hiếm khi xuất hiện tình huống trưởng lão chủ động thu đồ đệ.

Sau khi trưởng lão rời đi, nơi đây chỉ còn lại năm người.

“Đệ tử thượng tông!”

Trong lòng La Thiên dâng lên cảm giác tự hào, mục tiêu thứ nhất sau khi tiến vào Vân Tiêu Tông rốt cuộc đã hoàn thành.

Tiến vào thượng tông mới tính là chân chính gia nhập Vân Tiêu Tông.

Ở đây quy củ nghiêm ngặt, tính an toàn được bảo đảm.

Nếu ra ngoài làm nhiệm vụ rồi bỏ mình ngoài ý muốn, tông môn chắc chắn sẽ tiến hành truy cứu, tru sát hung thủ.

“La huynh đệ, ngươi xem, có phải ân oán lúc trước của chúng ta nên kết thúc rồi không?”

Lưu Ích cười tủm tỉm hỏi.

Để lấy lòng La Thiên, gã đã chọc giận Vương Phó, cái giá này là quá đắt.

“Ngươi đã nói vậy thì bỏ qua đi thôi.”

La Thiên có cảm giác Lưu Ích đang hiểu lầm gì đó.

“Tốt, về sau La huynh đệ có chuyện gì thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

Lưu Ích mỉm cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn La Thiên rời đi, Lưu Ích lập tức chạy đến trước mặt Vương Phó.

“Đồ khốn kiếp, ngươi đến đây làm gì?”

Vương Phó giận sôi máu.

Trong lúc khảo hạch, nếu Lưu Ích không cản trở thì La Thiên chắc chắn không lấy được danh ngạch.

“Lão đại, ta cũng bất đắc dĩ mà, La Thiên mời Ứng Phi Hàng tới cảnh cáo ta, vì tiền đồ của chính mình nên ta mới đi lấy lòng hắn.”

Lưu Ích lập tức giải thích, bộ dáng ủy khuất bất đắc dĩ.

Ứng Phi Hàng uy hiếp ngươi?

Vương Phó sửng sốt, chợt quát lớn: “Đầu ngươi bị lừa đá à?”

Hết cách, Vương Phó nói chuyenj Ứng Phi Hàng muốn đối phó với La Thiên cho Lưu Ích biết.

“Cái gì? Ứng Phi Hàng bảo lão đại đối phó với La Thiên ư?”

Lưu Ích vô cùng giật mình, khó mà tin được.

Nhưng Vương Phó thật sự đã đột phá Linh Hải cảnh thất trọng dưới sự trợ giúp của Ứng Phi Hàng!

Lưu Ích cẩn thận hồi tưởng quá trình mình gặp Ứng Phi Hàng.

Gã hiểu rồi!

Gã đã hiểu lầm, Ứng Phi Hàng tới tìm gã là muốn đối phó với La Thiên. Lưu Ích lại nghĩ rằng Ứng Phi Hàng được La Thiên mời tới cảnh cáo gã.

“Đáng chết! Là ta hiểu lầm!”

Sắc mặt Lưu Ích lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Nếu không có hiểu lầm này thì gã mới là người được Ứng Phi Hàng giao cho trọng trách, cũng có được cơ hội tấn chức Linh Hải cảnh thất trọng, vượt qua Vương Phó.

Giờ chỉ vì hiểu lầm này mà Lưu Ích đắc tội với cả Vương Phó và Ứng Phi Hàng.

Lưu Ích có cảm giác nhân sinh u ám.

“Lão đại, xin ngươi hãy tha thứ cho ta, cứu ta với, ta sai rồi!”

Lưu Ích lập tức khóc tang xin tha.

Sắc mặt Vương Phó lãnh đạm, hận ý với Lưu Ích dần tiêu tán, ngạo nghễ nói: “Ta có thể giúp ngươi cầu tình với Ứng sư huynh, nhưng ngươi cần phải dùng hành động thực tế chứng minh mới được!”

...

Sau nửa canh giờ, La Thiên nhận bạch y của đệ tử thượng tông, lệnh bài cũng đổi mới.

Lệnh bài thân phận mới có khả năng truyền tin cự ly ngắn, có giá trị cực cao.

Nghe nói lệnh bài của đệ tử hạch tâm còn có khả năng xin trợ giúp.

Khi gặp nguy cơ mất mạng, bóp nát lệnh bài thì lệnh bài của tất cả thành viên thượng tông Vân Tiêu Tông sẽ cảm ứng được.

“Đệ tử hạch tâm, trụ cột tương lai của Vân Tiêu Tông, thân phận địa vị cực cao, thậm chí có thể cùng ngồi cùng ăn với trưởng lão bình thường!”

La Thiên sinh lòng hướng tới.

Cùng ngày, hắn dọn tới chỗ ở mới.

Mỗi đệ tử thượng tông đều có một biệt viện đơn độc, hoàn cảnh thanh tĩnh.

“Linh khí thiên địa ở đây nồng đậm gấp đôi hạ tông!”

La Thiên vui sướng.

Kẻ đi trước chiếm ưu thế.

Trong thế hệ tân đệ tử lần này, hắn tiến vào thượng tông đầu tiên, hưởng thụ rất nhiều đãi ngộ ưu việt, chênh lệch giữa hắn và những đệ tử cùng thế hệ kia sẽ càng lúc càng lớn, đến mức không thể vượt qua.

Bình Luận (0)
Comment