Chương 347: Đệ Tử Hạch Tâm
“Chỉ tiếc lần này ta thật sự gian lận...”
Khóe miệng La Thiên nhếch lên.
Ba động thiên trước, hắn đều dựa vào thực lực bản thân nhưng vẫn bị nghi ngờ là gian lận.
Đã có bêu danh rồi thì không thể để không đó được.
Lần này hắn sẽ gian lận một hồi.
Lại có thêm một nan đề được nhẹ nhàng giải quyết.
“Đúng rồi, các trưởng lão có thể thông qua đại trận Thiên cấp quan sát tình huống nơi đây, tuy rằng hiện tại bọn họ không biết đến sự tồn tại của thiên thư nhưng ta giải quyết đề mục quá nhanh cũng sẽ làm bọn họ sinh nghi.”
La Thiên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vì thế hắn quyết định chậm lại một chút.
Hắn lộ vẻ cau mày suy nghĩ, sau đó mới lợi dụng thiên thư suy đoán ra đáp án tiêu chuẩn.
Thời gian trôi đi, La Thiên dần cảm thấy có chút nhàm chán.
“Bên ngoài Diễn Võ Trường là cái gì?”
La Thiên nhìn vách tường cao hơn 10 mét bốn phía, chỉ có một cánh cửa.
Hắn đến gần cánh cửa, hai bên Diễn Võ Trường của hắn có kiến trúc cao lớn tương đồng, trong đó có một bên truyền ra dao động chân khí và tiếng nổ mạnh.
La Thiên đi vào đó nhìn, bên đó cũng là một Diễn Võ Trường lớn, Ứng Phi Hàng đang thi triển một môn quyền pháp.
“Thông qua!”
Ứng Phi Hàng diễn luyện xong, thanh âm máy móc vang lên.
“Hả?”
Ứng Phi Hàng bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, gã quay đầu nhìn, sắc mặt cả kinh.
“La Thiên! Ngươi chạy đến chỗ ta làm gì?”
Ứng Phi Hàng quát.
Theo lý thuyết, bất cứ kẻ nào gặp nan đề trong Sáng Tạo Động Thiên thì đều phải chú tâm giải đề, căn bản không thể phân tâm làm chuyện khác.
Tự tiện xông vào Diễn Võ Trường của người khác sẽ có hiềm nghi cố ý quấy nhiễu.
“Hay ngươi biết mình không phải đối thủ của ta nên cố ý đến quấy nhiễu ta?”
Ứng Phi Hàng cười lạnh nói.
Ở bên ngoài, gã giả vờ khen ngợi tâng bốc La Thiên, nhưng mục đích của gã đã đạt thành, giờ phút này không cần diễn nữa.
Ứng Phi Hàng cảm thấy La Thiên không giải quyết được khảo nghiệm, nhàn rỗi không có việc gì nên đi dạo lung tung, thậm chí còn muốn quấy nhiễu gã.
“Ha hả, Ứng Phi Hàng, ngươi thật khôi hài, La Thiên ta là ai? Thiên tài xuất sắc nhất Vân Tiêu Tông, sao lại không phải đối thủ của ngươi.”
La Thiên cười nhạo đáp trả.
“Ngươi...”
Sắc mặt Ứng Phi Hàng trầm xuống, khóe miệng run run.
Gã lười chấp nhặt với La Thiên.
Đợi đến khi rời khỏi Sáng Tạo Động Thiên, có kết quả cuối cùng, để xem đến lúc đó La Thiên có thể nói ra lời này được nữa không.
“Ngươi thông qua mấy đề mục rồi?”
La Thiên hỏi.
“6!”
Ứng Phi Hàng kiêu ngạo đáp.
Gã ước lượng hiện tại mình đã đạt gần 2 vạn điểm.
Thành tích này có thể coi là nổi bật trong đám đệ tử tinh anh thượng tông.
“Không biết hắc mã lớn nhất Tứ Động Thiên thông qua mấy đề mục rồi?”
Khóe miệng Ứng Phi Hàng nhếch lên, lộ ra ý cười trào phúng.
Gã nghĩ La Thiên giải được ít đề hơn mình.
“À... 13 đạo đề.”
La Thiên chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn nói ra tình huống chân thật.
Ứng Phi Hàng ngây dại.
Sau đó gã nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Không hổ là thiên tài mạnh nhất Vân Tiêu Tông thế hệ này, thật ghê gớm, đã thông qua 13 đạo đề trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”
Ngoài mặt thì Ứng Phi Hàng nói thế, trong lòng thì đã cười gần chết.
Gã cảm thấy giây phút La Thiên chần chờ vừa rồi là vì không dám nói ra thành tích chân thật, hắn cảm thấy quá mất mặt nên nói dối là đã giải quyết 13 đạo đề.
Ngươi cho rằng Ứng Phi Hàng ta là thằng ngốc, sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ này sao?
“Không tin thì thôi.”
La Thiên lười giải thích, rời khỏi Diễn Võ Trường của Ứng Phi Hàng.
Hắn lại đi dạo khắp nơi trong chốc lát, không gian nơi này rất nhỏ, không có gì để thăm dò.
Vì thế hắn trở về Diễn Võ Trường của mình tiếp tục thí luyện.
Kế tiếp, độ khó của các đạo đề mục dần tăng lên, lợi dụng thiên thư suy đoán đáp án cũng tiêu hao nhiều Linh Nguyên Tệ hơn.
“Lần này hao phí 500 Linh Nguyên Tệ!”
La Thiên đau lòng, tiêu xài thế này chỉ cho một thí luyện, chẳng trợ giúp nhiều cho bản thân hắn.
Đến lúc này hắn đã tiêu hao 1400 Linh Nguyên Tệ.
Nhưng nghĩ đến chuyện nếu thành tích của mình cao hơn Hàn Nguyên thì có thể nhận được 5000 Linh Nguyên Tệ, hắn không cảm thấy tiếc nữa.
Mãi đến khi La Thiên giải quyết xong nan đề thứ 20, hắn mới tạm dừng.
“Không biết hiện tại ta được bao nhiêu điểm rồi.”
La Thiên thử suy tính, sau đó nhanh chóng có được con số mơ hồ.
“Được, điểm vậy là đủ rồi!”
La Thiên hài lòng tươi cười.
Cùng lúc đó, trong Diễn Võ Trường khác, Ứng Phi Hàng đang đối mặt với nan đề thứ 8, gã đã suy tư thật lâu mà vẫn không nghĩ ra phương án giải quyết.
“Năng lực của ta chỉ đến mức này thôi!”
Vì thế gã cũng lựa chọn rời khỏi thí luyện.
“Nhanh ra ngoài, nếu không sẽ bỏ lỡ trò hay...”
...
Ngoài Tứ Động Thiên, người nghe danh mà đến càng ngày càng nhiều.
Ít nhất 80% đệ tử thượng tông đã đến.
Thậm chí một vài đại sư Luyện Khí Phong và Luyện Dược Phong cũng đến xem náo nhiệt.
“Nghe nói La Thiên tuyên bố muốn vượt qua thành tích của Hàn sư huynh?”
“Đúng là không biết trời cao đất dày, Hàn sư huynh là đệ tử hạch tâm, muốn vượt qua Hàn sư huynh ư? Đừng mơ!”
Mọi người nghị luận nhiệt liệt.
Bọn họ đoán rằng La Thiên sẽ bị truyền tống ra ngoài sớm thôi.
Bọn họ muốn nhìn xem La Thiên kiêu ngạo kia sẽ có thành tích thê thảm cỡ nào.
“La Thiên, sao ngươi lại nói như vậy chứ?”
Trình Vạn Lý biết được việc này liền tới đây, trong lòng không thể hiểu nổi.
Y tin tưởng thực lực và thiên phú của La Thiên, nhưng Sáng Tạo Động Thiên yêu cầu phải có kiến thức lịch duyệt và tích lũy trên con đường võ đạo.
Mạnh miệng như vậy chẳng khác gì tự phá hỏng thanh danh và tiền đồ của chính mình.
“Dịch Tĩnh Văn tới!”
Bỗng nhiên có người hô.
Không ít đệ tử lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một nữ tử khí chất điển nhã bay vọt đến. Mái tóc dài tựa như thác nước phất phới theo gió, đôi mắt đen nhánh như mực, lãnh đạm trầm tĩnh, nàng tựa như mỹ nhân trong tranh thuỷ mặc, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.
“Là đệ tử hạch tâm Dịch Tĩnh Văn! Cũng là đệ nhất mỹ nhân thượng tông!”
Đám người xôn xao.
Nàng vừa mang danh đệ tử hạch tâm vừa tất cả mỹ mạo hơn người, khiến một vài nữ đệ tử ở đây trở nên ảm đạm thất sắc.
Trong mắt nữ tử tóc lam đứng cùng Hàn Nguyên và Kiều Hải hiện lên vẻ đố kỵ.
“Hóa ra là Dịch sư muội, ngươi tới thật đúng lúc, trò hay sắp diễn ra rồi!”
Hàn Nguyên nở nụ cười ấm áp đi đến.
“Ta tới tham gia thí luyện.”
Dịch Tĩnh Văn đạm nhiên nói.
Hàn Nguyên tươi cười: “Chờ người tham gia thí luyện ra ngoài, Dịch sư muội đi vào cũng không muộn!”
Dịch Tĩnh Văn khẽ gật đầu.
Nàng đã nghe nói đến lời đồn về La Thiên nhưng chưa bao giờ gặp qua. Chỉ là lời đồn hôm nay khiến nàng có ấn tượng không tốt với hắn.
“6 trên 10 vị đệ tử hạch tâm đã tới!”
“La Thiên thật phô trương, ha ha ha!”