Chương 363: Không Cùng Một Cấp Bậc
Vài đệ tử bay nhanh tới, ánh mắt dồn lên người nam tử mỏ nhọn.
“Là Hầu Chấn! Trời ạ, Hầu Chấn lĩnh ngộ võ đạo chân ý!”
“Nhưng tại sao sắc mặt hắn tệ như vậy? Do tinh thần tiêu hao quá độ ư? Có vẻ lĩnh ngộ chân ý rất khó nên hắn đã rất nỗ lực khắc khổ!”
Đám đệ tử nghị luận sôi nổi.
“...”
Nam tử mỏ nhọn ngây người.
Sau đó gã lập tức hiểu ra những người này đang hiểu lầm.
Gã không lĩnh ngộ võ đạo chân ý mà người lĩnh ngộ là La Thiên, hắn còn dùng một chưởng đuổi gã ra ngoài.
Nhưng sao gã có thể nói những lời này ra khỏi miệng?
“La Thiên, ngươi dám đánh ta, ta sẽ tìm trưởng lão chủ trì công đạo cho ta!”
Nam tử mỏ nhọn sắc mặt âm lệ.
Nhưng nam tử mỏ nhọn còn chưa rời đi thì trong Chân Ý Cổ Điện đã vang lên một tiếng cười to già nua: “Ha ha ha, không tồi, lĩnh ngộ chưởng pháp chân ý, Vân Tiêu Tông ta lại có thêm một tuyệt thế thiên tài!”
Tiếng cười chấn động tâm thần các đệ tử, khiến bọn họ sinh lòng sùng kính sợ hãi từ trong nội tâm.
“Đáng chết, là nhị trưởng lão tọa trấn nơi đây!”
Sắc mặt nam tử mỏ nhọn trầm xuống, vô cùng khó coi.
Nếu gã cáo trạng thì e rằng kẻ gặp nạn sẽ là chính mình.
Nam tử mỏ nhọn tức giận nhanh chóng rời đi.
“Hầu sư huynh đừng đi nhanh như vậy!”
“Đợi đã, sư muội ta có chút vấn đề muốn thỉnh giáo Hầu sư huynh!”
Phía sau vang lên thanh âm nịnh bợ lấy lòng.
Nam tử mỏ nhọn nghe thấy mấy lời này thì càng thêm tức giận.
...
Sau khi đuổi được nam tử mỏ nhọn đi, La Thiên lại khoanh chân ngồi xuống, lĩnh ngộ chưởng ấn trên bia đá.
Mỗi chưởng ấn ẩn chứa một loại võ đạo chân ý khác nhau. Bởi vậy có thể thấy rằng võ đạo chân ý cũng có phân loại, võ giả lĩnh ngộ chân ý sẽ căn cứ theo tình huống thực tế của bản thân.
Với tình huống của La Thiên, quan sát võ đạo chân ý của người khác, lĩnh ngộ chút chân ý da lông là đủ rồi.
Lĩnh ngộ võ đạo chân ý thuộc về bản thân mình là chuyện võ giả Thiên cấp mới làm được.
“Nếu có đủ thời gian thì phải cẩn thận lĩnh ngộ mỗi chưởng ấn một lần, như vậy sẽ có các lĩnh ngộ khác nhau!”
La Thiên thầm nhủ.
Hắn cẩn thận nhìn chăm chú vào một đạo chưởng ấn, hiểu được chưởng pháp chân ý tản ra từ đó, sau đó tham chiếu chưởng pháp chân ý của bản thân mình, gia tăng lý giải đối với chân ý.
Tìm hiểu võ đạo chân ý là một chuyện cực kỳ hao phí tâm thần.
Đệ tử bình thường ở đây một ngày thì chỉ có cùng lắm là 2 - 3 canh giờ lĩnh ngộ, thời gian còn lại đều là tổng kết thu hoạch.
Nếu mặc kệ tâm thần suy yếu, cưỡng ép mình tìm hiểu chân ý thì có khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Tinh thần ý chí của La Thiên mạnh gấp 10 lần thường nhân.
Điều này giúp hắn kéo dài thời gian lĩnh ngộ, hắn nhìn chăm chú vào chưởng ấn ẩn chứa võ đạo chân ý.
Năm canh giờ sau La Thiên mới dừng lại nghỉ ngơi một lát, sau đó quan sát chưởng ấn thứ hai.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
La Thiên phát hiện việc lĩnh ngộ chưởng pháp chân ý bất đồng quả thật có lợi cho việc gia tăng lý giải của chính mình đối với chân ý.
Nếu nói ban đầu La Thiên chỉ lĩnh ngộ chút da lông thì hiện tại khối da lông này đã lớn hơn một chút.
La Thiên rời khỏi đây, nhìn thoáng qua nơi lĩnh ngộ kiếm pháp chân ý, chỗ đó vẫn đóng chặt cửa. Vì thế La Thiên đi đến nơi lĩnh ngộ thân pháp chân ý.
Tiến vào trong điện, La Thiên liếc mắt liền thấy trên vách tường treo 3 bức họa.
La Thiên nhìn chăm chú vào bức hoạ ở giữa.
Viu viu!
Hắn như đi trên biển mây, đứng trên thân một con bạch hạc, ngao du phía chân trời, trong nháy mắt đã vượt qua ngàn dặm.
La Thiên không lãng phí thời gian, hắn ngồi xếp bằng, cẩn thận quan sát lĩnh ngộ!
Nhưng hiển nhiên là chân ý không phải thứ có thể dễ dàng lĩnh ngộ.
Khi La Thiên lĩnh ngộ kiếm pháp và chưởng pháp chân ý đã phải hao phí rất nhiều thời gian, còn có kỳ ngộ đặc thù.
Sau một ngày, La Thiên vẫn không lĩnh ngộ được thân pháp chân ý.
Hắn không cam lòng.
“Đúng rồi, khắc họa thân pháp chân ý trên bức hoạ vào thiên thư!”
La Thiên nhớ ra cách này thì lập tức tiến hành.
Hắn lấy ra 2000 Linh Nguyên Tệ bổ sung năng lượng cho thiên thư.
“Thu!”
Tạo hóa thiên thư mở ra một trang sách trống, bắt đầu khắc họa hình ảnh.
Ong!
Lực lượng thiên thư nhanh chóng tiêu hao.
Đến khi toàn bộ lực lượng bị tiêu hao sạch, thiên thư cũng ngừng khắc họa, nội dung trên bức hoạ được bảo lưu lại 1/3 chân ý!
Như vậy thì ngày thường La Thiên cũng có thể tiến hành lĩnh ngộ chứ không cần phải tới Chân Ý Cổ Điện lãng phí điểm cống hiến.
Rời đi đại điện này, La Thiên phát hiện đại điện lĩnh ngộ kiếm pháp chân ý vẫn đóng cửa.
Vì thế La Thiên trực tiếp rời đi.
...
Bên kia.
“Đồ nhi, chúng ta đi thôi, vi sư sẽ lấy lại công đạo cho ngươi!”
Trưởng lão trung niên bỗng nhiên đứng lên, cả người tản ra khí thế khủng bố mãnh liệt.
Vèo viu!
Trưởng lão trung niên phất tay áo, phong vân quay cuồng, lão mang theo nam tử mỏ nhọn trực tiếp bay đi.
“Sư tôn, chúng ta không đến Chân Ý Cổ Điện tìm La Thiên sao?”
Nam tử mỏ nhọn nghi hoặc.
“Đó là ân oán giữa vãn bối các ngươi, chẳng lẽ ngươi bảo vi sư đi ra tay với một đệ tử Linh Hải cảnh?”
Trưởng lão trung niên cảm thấy buồn cười.
Trên thực tế, sau khi lão ta thương nghị với tam trưởng lão, tam trưởng lão đã sai lão đi thử sư tôn của La Thiên.
“Vi sư đi tìm sư tôn của La Thiên đòi công đạo! Thậm chí vi sư sẽ tạo áp lực, khiến tên Luyện Dược Sư kia trục xuất La Thiên.”
Trưởng lão trung niên nở nụ cười xấu xa.
Hai thầy trò nhanh chóng đi vào Luyện Dược Phong, tới phủ đệ Mộ Vân Thạch.
“Mộ Vân Thạch, hôm nay bổn trưởng lão đến đây là để đòi lại công đạo cho đệ tử ta, mau lăn ra đây cho ta!”
Trưởng lão trung niên rít gào, tiếng hét kinh động bát phương!
“Là Mao trưởng lão trông giữ nhà kho! Sao hắn lại chạy tới đây?”
“Hình như La Thiên lại gây chuyện rồi!”
“Haiz, sao Mộ trưởng lão lại nhận La Thiên làm đệ tử? La Thiên đã đắc tội với tam trưởng lão, giờ đến cả Mộ trưởng lão cũng gặp nạn vì hắn rồi!”
Trên Luyện Dược Phong, rất nhiều Luyện Dược Sư bị kinh động, cảm thấy tiếc thay Mộ Vân Thạch.
Sắc mặt Mao trưởng lão lãnh ngạo đứng thẳng.
Tuy chức vị và quyền lợi của lão ta không lớn nhưng vị trí đặc thù, giao hảo với rất nhiều cao tầng trong tông môn.
Còn Mộ Vân Thạch chỉ là một khách khanh trưởng lão mà thôi.
Mao trưởng lão cảm thấy mình và Mộ Vân Thạch không cùng một cấp bậc.