Chương 366: Chính Diện Đánh Lui
Sau khi tu luyện xong, La Thiên rời khỏi phòng tu luyện võ kỹ, trở về nơi ở.
Từ xa, La Thiên thấy ngoài tiểu viện của mình có hơn mười đệ tử thượng tông tụ tập.
“La Thiên, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại!”
Một nam tử mũi to trừng mắt nhìn hắn, đôi tay khoanh trước ngực, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tu vi gã đã đạt tới Linh Hải cảnh bát trọng đỉnh, trong lúc đi lại, dòng khí quanh thân dập dờn.
“Có việc gì sao?”
La Thiên không quen biết người này.
“Tại hạ Lâm Trác, ta muốn khiêu chiến ngươi!”
Nam tử mũi to quát.
“Chúng ta có xích mích ư?”
La Thiên buồn bực, hắn không quen biết Lâm Trác, vậy mà đối phương vừa gặp đã khiêu chiến mình.
“Không! Nhưng ngươi có tu vi kém nhất thượng tông mà lại sở hữu danh ngạch Huyền Không Sơn, ngươi không cảm thấy ngượng ngùng sao?”
Lâm Trác lãnh đạm chất vấn.
“Hoàn toàn không.”
“Hừ! Chiến với ta một trận, nếu ta thắng, ngươi phải nhường danh ngạch Huyền Không Sơn cho ta!”
Đôi mắt Lâm Trác chợt lóe hàn quang, hừ lạnh nói.
“Ồ? Hóa ra ngươi thảm bại trong đại hội cạnh tranh danh ngạch Huyền Không Sơn, không lấy được danh ngạch nên muốn cướp của ta!”
La Thiên đã hiểu ra nguyên nhân Lâm Trác khiêu chiến chính mình.
“Dù ta thất bại trong đại hội cạnh tranh danh ngạch thì cũng không đến phiên ngươi soi mói!”
Sắc mặt Lâm Trác âm trầm, lộ ra một tia tức giận.
Thực lực của gã có thể tính là mạnh trong cảnh giới Linh Hải cảnh bát trọng đỉnh, nhưng vận may không tốt, trong các trận tranh đấu liên tục gặp phải hai gã đệ tử hạch tâm, thân thể bị thương ảnh hưởng đến trận thi đấu thứ 3, cuối cùng bỏ lỡ mất danh ngạch.
“La Thiên, sao ngươi có thể nói chuyện như thế với Lâm sư huynh?”
Trong đám người, nam tử mỏ nhọn đứng ra âm dương quái khí trách móc.
Gã chính là đệ tử của Mao trưởng lão, lúc trước bị La Thiên đánh một trận ở Chân Ý Cổ Điện.
Nam tử mỏ nhọn cũng không lấy được danh ngạch, biết Lâm Trác muốn đến gây sự với La Thiên thì cũng tới xem náo nhiệt.
“Hả? Ngươi vẫn nhiều lời như vậy ư? Xem ra giáo huấn lần trước vẫn chưa đủ!”
La Thiên lạnh lùng liếc nam tử mỏ nhọn.
Nam tử mỏ nhọn sắc mặt xanh mét lộ vẻ kiêng kị, không dám nói thêm nữa.
Lần giáo huấn ấy khiến gã khắc sâu trong lòng.
Mình bị La Thiên đánh, sư tôn gã bị sư tôn La Thiên đánh, đi tìm tông chủ cáo trạng cũng thất bại trở về.
Chuyện này đã trở thành trò cười trong Vân Tiêu Tông.
“La Thiên, nếu ngươi thức thời thì chủ động giao danh ngạch ra, sư huynh ta sẽ không làm ngươi bị thương, cũng sẽ cho ngươi một giá cả hợp lý!”
Sắc mặt Lâm Trác lãnh ngạo lên tiếng.
Dù sao danh ngạch của La Thiên cũng là phần thưởng khảo nghiệm, dùng phương thức cưỡng bách để đoạt lấy danh ngạch thì không tốt lắm.
“Không bán.”
La Thiên không thèm suy nghĩ đã cự tuyệt.
Kỳ ngộ Huyền Không Sơn vượt xa Tứ Động Thiên, sao hắn lại phải chắp tay nhường người.
“Vậy hãy chiến một trận với ta! Ai thắng thì danh ngạch là của người đó!”
Lâm Trác quát.
“Vì sao ta phải đánh với ngươi?”
La Thiên cảm thấy buồn cười.
Danh ngạch vốn là của hắn, chỉ cần hắn không chủ động nhường ra thì Lâm Trác sẽ không cướp được.
La Thiên lười để ý đến Lâm Trác, đi thẳng về tiểu viện của mình.
“Đứng lại cho ta!”
Lâm Trác thấy La Thiên làm lơ mình thì lập tức nóng nảy.
Gã nhất định phải lấy được danh ngạch Huyền Không Sơn!
Chuyện gã tới tìm La Thiên là được sư tôn ám chỉ, dù sao tu vi La Thiên cũng kém nhất thượng tông, còn đắc tội với tam trưởng lão.
Dù cường đoạt danh ngạch không hợp quy củ nhưng tam trưởng lão chắc chắn sẽ thích điều này, còn có thể âm thầm ủng hộ Lâm Trác.
Nhưng Lâm Trác không ngờ La Thiên không ứng chiến!
Lâm Trác nôn nóng, chân khí bùng nổ, bàn tay phiếm kim quang sắc bén.
Gã đột nhiên tóm về phía La Thiên, kim trảo sắc bén xẹt qua hư không, phát ra tiếng xé gió bén nhọn.
Lâm Trác trực tiếp ra tay với La Thiên!
“Ngươi bị thương nặng thì cũng không cần tham gia Huyền Không Sơn nữa!”
Vì danh ngạch Huyền Không Sơn, Lâm Trác bất chấp tất cả.
Đám đệ tử quanh đó sôi nổi tránh ra, nam tử mỏ nhọn mỉm cười hưng phấn.
“La Thiên, ngươi xong đời rồi!”
Gã cảm thấy dù Lâm Trác không đoạt được danh ngạch thì trận chiến này cũng sẽ khiến La Thiên bị thương nặng.
Tu vi La Thiên vốn chẳng ra gì, bây giờ còn bị thương, hắn mà tiến vào Huyền Không Sơn thì sẽ chẳng thu hoạch được gì cả, thậm chí có thể chết ở bên trong.
Vèo! Bá!
Trảo của Lâm Trác cấp tốc xẹt qua, thân ảnh La Thiên bỗng nhiên tiêu tán, hóa thành một cơn gió bay đi.
Thân pháp quá nhanh!
Lâm Trác đánh lén sau lưng vậy mà lại thất bại!
Không ít đệ tử kinh ngạc.
“Xem ra các ngươi đều cho rằng La mỗ ta dễ bắt nạt!”
La Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Trác.
Từ sau Tứ Động Thiên, La Thiên vẫn luôn rất điệu thấp, không mạnh mẽ nổi bật như trước.
Lâm Trác trực tiếp tới cửa đòi danh ngạch, thương lượng thất bại còn trực tiếp động thủ. Nếu Linh Hải cảnh lục trọng đỉnh tầm thường trúng kích vừa rồi thì nhất định sẽ bị thương nặng, thậm chí mất đi một cánh tay.
“La Thiên, ngươi không xứng có được danh ngạch Huyền Không Sơn!”
Lâm Trác hóa thành một đạo tàn ảnh kim sắc lao đến, đôi tay lóng lánh kim quang sắc bén chói mắt vung về phía La Thiên.
Quy Nguyên Bài Vân Thủ!
La Thiên thúc giục Thiên Lô Bảo Thể, vận chuyển lực lượng và chân khí đánh ra một đạo cự chưởng đối kháng với Lâm Trác!
Ầm!
Cự chưởng va chạm kim sắc lợi trảo, gió cuốn quay cuồng, bụi đất tung bay.
Sau tiếng nổ mạnh, La Thiên vẫn bất động, vững như bàn thạch đứng tại chỗ.
Lâm Trác thì lui về phía sau hai bước, khí huyết sôi trào trong cơ thể, thậm chí động đến vết thương cũ mắc phải trong lúc cạnh tranh danh ngạch.
“Lâm Trác bị chính diện đánh lui ư?!”
Nam tử mỏ nhọn trợn mắt há hốc mồm.
Phải biết rằng vừa rồi La Thiên còn chưa vận dụng chưởng pháp chân ý!
Đám đệ tử xung quanh cũng giật mình, cho rằng Lâm Trác sợ ngộ sát La Thiên nên không dùng toàn lực.
Dù sao Lâm Trác cũng có thể lấy được danh ngạch nhờ thực lực, chỉ là vận khí của gã không tốt mà thôi.
“Không tồi! Có vẻ sau khi《 Thiên Lô Bảo Thể 》 tầng thứ hai viên mãn thì lực lượng đã tăng lên không ít.”
La Thiên lộ ý cười.
Gần đây hắn luôn bế quan tu luyện.
10 ngày trước, hắn dùng “Hỏa Tinh Đan” đẩy《Thiên Lô Bảo Thể 》 tầng thứ hai đến cảnh giới viên mãn.
Ở các phương diện, La Thiên đều có tiến bộ không nhỏ nhưng vẫn chưa từng chân chính thực chiến, không rõ chiến lực của bản thân.
“Tiếp đi!”
La Thiên lộ ra ý cười khiêu khích.