Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 387 - Chương 387: Không Ai Biết Đâu...

Chương 387: Không Ai Biết Đâu... Chương 387: Không Ai Biết Đâu...

Chương 387: Không Ai Biết Đâu...

Sau khi La Thiên rời đi một lúc, hắn bỗng có cảm giác bị theo dõi.

“Vẫn đi theo ta ư?”

Cảm giác bị hai đại đệ tử hạch tâm đi theo không tốt chút nào.

Tuy rằng hiện tại hai đệ tử hạch tâm chưa xuống tay nhưng chắc chắn là bọn họ đang nhắm đến La Thiên, chờ thương thế khỏi hẳn hoặc là gặp cơ hội tốt nào đó bọn họ sẽ đột nhiên ra tay.

La Thiên vốn định tìm một nơi để dưỡng thương, nhưng bây giờ hắn đổi ý.

La Thiên mặc kệ thương thế, hắn tiếp tục lên đường, nhanh chóng rời khỏi khu vực sa mạc.

Trong tình huống này, Dịch Tĩnh Văn và Hàn Nguyên cũng không thể dừng lại dưỡng thương, nếu không bọn họ sẽ mất đi tung tích La Thiên.

Mà nói đến tốc độ khôi phục thương thế thì La Thiên thân là thể tu chắc chắn là tốt hơn.

La Thiên chỉ dùng một viên đan dược chữa thương bình thường, sau đó phối hợp với khả năng tự lành của bản thân, chờ đợi thương thế dần dần chữa khỏi.

Phía sau.

“Đáng chết, tiểu tử này không ngừng lại để dưỡng thương sao?”

Hàn Nguyên mắng.

Hắn ta và Dịch Tĩnh Văn bị thương không kém gì La Thiên nhưng bọn họ tiêu hao nhiều chân khí hơn hắn.

Cứ tiếp tục thế này thì cục diện sẽ trở nên bất lợi hơn đối với bọn họ.

Bỗng nhiên, mặt đất phía trước chấn động, vỡ ra một khe nứt.

Hàn Nguyên và Dịch Tĩnh Văn nhảy qua.

Khảo nghiệm thế này không có chút khó khăn nào đối với bọn họ nhưng đó là một loại dự triệu, điều này khiến bọn họ cảm thấy bất an.

Ngay sau đó.

Rống!

Phía bên phải truyền đến tiếng gào rống của yêu thú, sau đó mấy con Kim Thiết Cự Hạt màu đen đánh tới.

Thực lực Kim Thiết Cự Hạt không đến Linh Hải cảnh cửu trọng, bị hai người nhẹ nhàng giải quyết.

“Khảo nghiệm sinh tồn chân chính của Huyền Không Sơn không chỉ có nhiên tai mà sinh linh nơi đây cũng sẽ bất chấp tất cả để tập kích chúng ta.” Hàn Nguyên trầm giọng nói.

Hiện tại, khảo nghiệm chân chính đã bắt đầu, theo thời gian, độ khó sẽ càng lúc càng tăng.

Phía trước, tình cảnh của La Thiên cũng giống như Hàn Nguyên và Dịch Tĩnh Văn.

“Kế tiếp muốn sưu tầm bảo vật kỳ ngộ sẽ khó khăn hơn nhiều.”

La Thiên cảm thán.

Không trung âm u, mưa to trút xuống tầm tã, sấm chớp lập lòe, mặt đất có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, bốn phía có yêu thú tập kích.

Áp lực và cảm giác nguy cơ bao trùm đến từ bốn phía.

La Thiên không định đi tìm Linh Đàm tiếp theo.

Phía sau hắn còn hai vị đệ tử hạch tâm nám theo, nếu tìm được Linh Đàm, Hàn Nguyên và Dịch Tĩnh Văn đã cảnh giác hơn trước, La Thiên rất khó đắc thủ.

Vì thế, La Thiên mang theo hai vị đệ tử hạch tâm đi lang thang không mục đích trong Huyền Không Sơn.

Trong lúc này, thỉnh thoảng La Thiên sẽ có một ít thu hoạch, lấy được một vài thiên tài địa bảo.

Thậm chí hắn còn nhặt được một kiện Bảo Khí Thượng Phẩm tiền bối Vân Tiêu Tông lưu lại, tiếc rằng đây là một cây đao, La Thiên không dùng được.

Nhưng một kiện Bảo Khí Thượng Phẩm có giá thấp nhất là 6000 – 7000 Linh Nguyên Tệ trở lên.

Giá trị của cây đao này có lẽ phải gần 1 vạn Linh Nguyên Tệ.

Hàn Nguyên và Dịch Tĩnh Văn theo sau La Thiên đương nhiên là không thu hoạch được gì, bọn họ đi qua con đường La Thiên đã đi, có bảo bối gì thì cũng vào túi La Thiên hết rồi.

Một ngày sau.

Hoàn cảnh tự nhiên chuyển biến xấu, độ nguy hiểm của các loại thiên tai tăng lên chừng sáu thành so với ngày hôm qua.

Trên đường, Hàn Nguyên và Dịch Tĩnh Văn xui xẻo gặp phải đàn yêu thú, mất dấu La Thiên.

Cả 1 ngày, bọn họ đi theo La Thiên chạy ngược chạy xuôi, thương thế không khỏi hẳn, cũng không chờ được cơ hội, cuối cùng còn mất dấu, có thể nói là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

“Hàn sư huynh, cáo từ!”

Dịch Tĩnh Văn muốn rời đi.

Nàng muốn đi tìm kỳ ngộ, không muốn tiếp tục bị La Thiên nắm mũi dắt đi, nếu không chỉ sợ cuối cùng thành tích của nàng sẽ rất tầm thường.

“Đáng chết, khốn kiếp, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Hàn Nguyên không từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm La Thiên.

Nhưng hắn ta không ngờ được rằng La Thiên đã quay trở về khu vực sa mạc.

La Thiên nhanh chóng tìm được hẻm núi kia.

Hắn nhớ rằng trong hẻm núi còn hai kiện bảo vật là một cây trường thương và một quyển sách cổ, không biết có còn ở đây hay không.

Vừa đến lối vào hẻm núi, La Thiên đã nghe được tiếng nổ mạnh ở bên trong.

“Có người ư?”

La Thiên cảnh giác, chậm rãi đi vào.

Chẳng lẽ là Hàn Nguyên hoặc là Dịch Tĩnh Văn?

Sau đó La Thiên nhìn thấy một bóng người cùng hai người cát khổng lồ đang tấn công một quang cầu ở bên trong.

“Ha ha ha, hóa ra La Thiên đã dùng phương pháp này để lấy được【 Linh Phong Hồ 】!”

Ứng Phi Hàng đắc ý cười to.

Lúc trước gặp bão cát, hai gã thủ hạ của gã đều bóp lệnh bài truyền tống ra ngoài, nhưng Ứng Phi Hàng đã kiên trì ở lại.

Sau khi thương thế khôi phục sáu bảy thành, gã đã trở về nơi này.

Sau khi nghiên cứu một phen, gã liền tìm ra biện pháp dùng người cát khổng lồ để nhanh chóng công phá quang đoàn của La Thiên.

Tuy biện pháp này rất tốt nhưng độ khó hơi lớn.

Đồng thời mượn lực hai người cát đã là cực hạn của Ứng Phi Hàng!

Vì thế gã thay đổi sách lược.

Khi người cát thứ ba sắp xuất hiện, hắn liền giết chết hai người cát trước mắt.

Làm vậy hiệu suất không bằng La Thiên nhưng cũng có thể thuận lợi lấy được bảo vật trong quang đoàn.

“Hả?”

Ứng Phi Hàng bỗng nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.

Dường như người cát thứ ba xuất hiện hơi sớm.

Gã không nghĩ nhiều, lập tức thi triển sát chiêu, chưởng pháp liên tục đánh ra nhắm vào hai người cát khổng lồ.

Sau mười tức, gã dùng một cái giá nhỏ để chém giết 2 người cát.

“Ha hả, còn không mau tới giúp ta!”

Khóe miệng Ứng Phi Hàng nhếch lên, dùng ngữ khí ra lệnh với người cát mới xuất hiện.

“Giúp ngươi xuống địa ngục sao?”

Tiếng cười lạnh truyền đến!

“Cái gì?”

Ứng Phi Hàng cả kinh.

Người cát khổng lồ không biết nói chuyện.

Hơn nữa thanh âm này vô cùng quen thuộc —— là La Thiên!

Sắc mặt Ứng Phi Hàng lập tức trắng bệch, sợ hãi trào dâng.

Lúc trước 3 đánh 1 mà bọn họ còn bị La Thiên nhẹ nhàng đánh bại, hiện tại chỉ còn một mình gã thì càng không địch nổi La Thiên.

Quanh đây không người, nguy cơ tử vong dâng lên trong đáy lòng gã.

Ứng Phi Hàng lập tức lấy ra lệnh bài danh ngạch, chuẩn bị bóp nát để truyền tống ra ngoài!

Tuy gã không cam lòng, không đạt được thành tích lý tưởng cũng không lấy được nhiều bảo vật và kỳ ngộ nhưng tính mạng quan trọng hơn!

Ngay sau đó, một đạo hàn quang đột nhiên đánh úp lại.

“A!”

Ứng Phi Hàng kêu thảm thiết, huyết quang bắn ra, một cánh tay rơi xuống, lệnh bài cũng văng ra.

Gã lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay còn lại nhặt lệnh bài.

Bá!

Ầm!

Nhưng La Thiên đã lao tới, chân đá trúng đầu Ứng Phi Hàng, đá bay gã ra ngoài.

Ứng Phi Hàng đập vào vách núi, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!

“La Thiên, trong thí luyện Huyền Không Sơn cấm đồng môn tàn sát lẫn nhau!”

Ứng Phi Hàng hoảng loạn nói.

“Yên tâm, không ai biết đâu.”

La Thiên cười nhạt.

Lúc trước hắn có rất nhiều cơ hội giết Ứng Phi Hàng nhưng không ra tay, không phải hắn nhân từ nương tay mà là không tiện xuống tay.

Hiện tại, La Thiên không còn cố kỵ gì nữa.

“Ta là đệ tử của tam trưởng lão, ngươi dám giết ta thì sư tôn ta sẽ không tha cho ngươi! Ngươi sẽ chết rất thảm!”

Ứng Phi Hàng nói tiếp, sắc mặt có chút dữ tợn, biểu tình điên cuồng.

“Nhiều lời thật!”

Sắc mặt La Thiên lạnh băng,【 Băng Ngân Kiếm 】đâm ra.

Bình Luận (0)
Comment