Chương 396: Năng Lực Miệng Quạ Đen
Ầm! Ầm! Ầm!
Quái vật dung nham nện bước, mỗi bước vượt qua 7 – 8 mét, để lại những dấu chân sâu hoắm cháy đen.
Nó chạy nhanh hơn, bước chân nặng nề khiến mặt đất không ngừng chấn động, nhiệt độ nóng rực trên người nó khiến tuyết rơi mưa đá đều bốc hơi trong nháy mắt.
“Đặt bẫy khiến những đệ tử khác bị loại trừ rồi lại khiến chính mình bị quái vật khủng bố như thế theo dõi...”
La Thiên câm nín, có lẽ đây là nhân quả.
Nhưng khiến bốn gã đệ tử bị loại trừ cũng khiến La Thiên tăng thêm bốn hạng.
Dù hiện tại truyền tống rời đi thì có khả năng hắn đã nằm trong 5 người đứng đầu, không thiệt chút nào.
“Phải kiên trì càng lâu càng tốt!”
La Thiên dùng toàn lực bỏ chạy.
May mà tốc độ của quái vật dung nham không nhanh.
La Thiên nhanh chóng gặp lại quạ đen, sau đó một người một chim cùng chạy trốn.
“Thiếu niên, ngươi luôn nói bản thần gây chuyện, nhưng ngươi còn rắc rối hơn cả bản thần!”
Quạ đen thét to.
...
Trên một dòng sông băng, một bóng hình xinh đẹp mặc bạch y, mũi chân đạp trên ngọn cây, tóc đen như thác nước, đôi mắt đen như mực, người này đúng là Dịch Tĩnh Văn - đệ nhất mỹ nữ thượng tông.
Lúc này Dịch Tĩnh Văn cau mày, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Đối diện nàng là một nam tử anh vĩ trôi nổi giữa không trung, mày kiếm đĩnh đạc, trong đôi mắt thâm thúy lập loè quang huy.
Người này là đệ tử hạch tâm mạnh nhất, Diệp Phong!
“Muốn khiêu chiến ta ư? Ngươi còn kém xa lắm!”
Trong đôi mắt Diệp Phong lập loè vết kiếm hư vô, y cầm bảo kiếm bộc phát ra bạch quang lộng lẫy, kinh diệu tứ phương!
Linh khí thiên địa bị quấy nhiễu, một đạo kiếm quang dài đến mấy chục mét từ trên trời rơi xuống, ẩn chứa khí tức đại thế hùng vĩ.
“Bắc Minh ngũ thức!”
Dịch Tĩnh Văn lộ ánh mắt kiên định, dòng nước màu đen quấn quanh hắc ngọc bảo kiếm, chém ra một đạo kiếm quang đen nhánh sông băngn.
Hơn nữa, trên mu bàn tay nàng có một ấn ký gió xoáy màu lam nhạt, nàng bỗng thúc giục nó.
Lực lượng ấn ký Linh Đàm khiến công kích của nàng bộc phát ra cơn lốc khủng bố, uy lực tăng mạnh như muốn phá núi đoạn sông.
Oanh!
Hai đạo kiếm quang va chạm, kiếm khí tung hoành trong phạm vi mấy chục mét, để lại vô số vết kiếm sâu.
Kiếm khí đan xen, một đạo kiếm quang màu trắng lộng lẫy sáng ngời xua tan hắc ám, chém về phía Dịch Tĩnh Văn.
Dù đã dùng ấn ký Linh Đàm thì nàng vẫn bại bởi Diệp Phong!
Không hổ là đệ tử hạch tâm mạnh nhất, thiên tài đệ nhất Vân Tiêu Tông!
Phụt!
Dịch Tĩnh Văn nhanh chóng lui lại nhưng vẫn bị kiếm quang chém trúng, trước người xuất hiện 1 vết thương, máu tươi chảy xuôi.
“Ngươi đi đi!”
Diệp Phong không tiếp tục ra tay, y xoay lưng về phía Dịch Tĩnh Văn.
Y tin rằng mình sẽ là người đứng đầu trong thí luyện Huyền Không Sơn, căn bản không cần đuổi Dịch Tĩnh Văn đi.
“Đỡ thêm một chiêu của ta đi!”
Dịch Tĩnh Văn khăng khăng khiêu chiến Diệp Phong, không định rút lui.
Nàng muốn dùng toàn lực chiến với Diệp Phong một trận trước khi thí luyện Huyền Không Sơn kết thúc,.
“Không có ý nghĩa.”
Diệp Phong hơi nghiêng đầu liếc Dịch Tĩnh Văn một cái.
Đồng tử y đột nhiên co lại, y thấy trong đôi mắt Dịch Tĩnh Văn có vô số hư ảnh kiếm quang lập loè, ẩn chứa hàm ý như sao trời vô ngần!
Trong lần giao thủ vừa rồi, Dịch Tĩnh Văn đã lĩnh ngộ kiếm đạo chân ý!
Diệp Phong nổi lên hứng thú, đang chuẩn bị nghênh chiến thì bỗng nhiên có một người một chim từ nơi xa nhanh chóng tới gần.
“Cạc cạc cạc, chạy mau!” Quạ đen kêu to.
Diệp Phong và Dịch Tĩnh Văn đều bị hấp dẫn nhìn qua.
“La Thiên?”
Dịch Tĩnh Văn ngạc nhiên, nàng cho rằng dù hiện tại mình bị loại trừ thì cũng nên nằm trong 3 hạng đầu.
Nhưng sau khi nhìn thấy La Thiên, nàng bỗng hoài nghi có khi nào thí luyện Huyền Không Sơn chưa đến lúc gần kết thúc hay không, không thì một kẻ Linh Hải cảnh thất trọng như La Thiên sao vẫn còn ở đây?
“Hả?”
Diệp Phong cũng nhìn La Thiên chăm chú.
Y có chút ấn tượng đối với La Thiên, lúc trước La Thiên đứng đầu về thành tích trong Sáng Tạo Động Thiên, cao hơn cả y.
Không ngờ La Thiên với tu vi Linh Hải cảnh thất trọng mà còn kiên trì được đến bây giờ.
Nhưng ngay sau đó, quái vật dung nham phía sau La Thiên hiện ra, khí thế nóng rực cuồng bạo kinh động tứ phương!
Diệp Phong và Dịch Tĩnh Văn hoàn toàn biến sắc.
. . .
“Đó là quái vật gì?”
Sắc mặt Dịch Tĩnh Văn trở nên tái nhợt.
Quái vật dung nham kia cho nàng cảm giác nó mạnh hơn Diệp Phong rất nhiều.
Ầm ầm ầm!
Không trung giăng đầy mây đen, sấm sét không ngừng đánh xuống, trong đó có một tia chớp vừa vặn đánh trúng quái vật dung nham.
Bụi bặm sương đen tan đi, trên vai quái vật dung nham xuất hiện một cái lỗ cháy đen nhưng không gây trở ngại gì với thân hình khổng lồ của nó.
Tốc độ của quái vật dung nham chỉ hơi chậm lại một chút rồi lại tiếp tục đuổi giết.
Cảnh tượng này khiến mí mắt Dịch Tĩnh Văn và Diệp Phong nhảy dựng.
Không thể chống lại quái vật dung nham, chỉ có thể chạy trốn!
“Diệp Phong, Dịch Tĩnh Văn?”
La Thiên thấy hai người này thì sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
Nếu quái vật dung nham có thể khiến bọn họ bị loại trước thì thật là khéo.
Tuy rằng rất khó nhưng đáng để thử một lần.
“Hai vị hãy giúp ta...” La Thiên nói.
“Ai muốn giúp ngươi!” Dịch Tĩnh Văn lập tức từ chối, xoay người bỏ chạy.
Sau khi phát hiện ra La Thiên còn ở đây, Dịch Tĩnh Văn định tiếp tục kiên trì thêm một lát, nàng không muốn bại bởi La Thiên.
Diệp Phong cũng xoay người rời đi.
Đúng lúc này, phía trước bỗng xảy ra động đất, sông băng đột nhiên bay lên, trùng hợp cản đường Diệp Phong và Dịch Tĩnh Văn.
Thiên tai Huyền Không Sơn vừa cản trở thí luyện giả, vừa chế tạo nguy cơ cho bọn họ.
Nhưng dòng sông băng này không thể giữ chân Dịch Tĩnh Văn và Diệp Phong, nhiều lắm là khiến tốc độ của bọn họ chậm lại một chút mà thôi, bọn họ sẽ không bị quái vật dung nham đuổi kịp.
“Con chim xấu xí, mau sử dụng năng lực miệng quạ đen của ngươi để giữ bọn họ lại!”
La Thiên phân phó.
“Thiếu niên, ngươi nói bậy gì đó, đó không phải miệng quạ đen, đó là thần âm!”
Quạ đen tức giận kêu to, năng lực thần thông của nó cường đại như thế vậy mà lại bị La Thiên chửi bới thành miệng quạ đen.
Nhưng nó vẫn ra tay, nó hô lên với Diệp Phong và Dịch Tĩnh Văn: “Hai ngươi trông xấu như vậy, đi đường sẽ bị té ngã, ngày mưa sẽ bị sét đánh!”
Xấu?
Diệp Phong và Dịch Tĩnh Văn đều ngẩn ra.
Dịch Tĩnh Văn là đệ nhất mỹ nhân thượng tông, Diệp Phong cũng rất soái khí anh vĩ, chưa từng bị ai dùng chữ xấu để hình dung.
“Này, quạ đen...”
Đây là lần thứ hai Dịch Tĩnh Văn bị quạ đen mắng là xấu, thân là nữ nhân, nàng càng thêm để ý đến lời bình của kẻ khác, cũng vì thế mà nàng có chút phân tâm.
“Aaaaa...”
Dịch Tĩnh Văn sợ hãi kêu lên một tiếng, chân đạp trên sông băng bỗng trượt về phía trước, vệt nước bắn lên.