Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 511 - Chương 511: Tuyệt Vọng

Chương 511: Tuyệt Vọng Chương 511: Tuyệt Vọng

Chương 511: Tuyệt Vọng

Vèo! Vèo!

Thân hình Kinh Nguyên như u linh tới gần lâu đài cổ, chuẩn bị đại khai sát giới!

Trong một tòa tháp cách đó không xa, một nam tử Hải Liệp tộc cầm cung tiễn trong tay, kéo cung nhắm chuẩn lâu đài cổ, sẵn sàng xạ kích bất cứ lúc nào!

“Có lẽ nhân loại dùng đồng thuật là kẻ mạnh nhất nhóm người kia!”

Nam tử kéo cung lầm bầm lầu bầu.

Nếu không có Thượng Quan Túc thì nhóm người này đã bị giải quyết từ lâu rồi.

Lát nữa khi Thượng Quan Túc phát động đồng thuật với Kinh Nguyên, hắn ta có thể bắn tên giết chết Thượng Quan Túc hoặc là cản trở đồng thuật của gã, giúp Kinh Nguyên sư huynh.

Ầm! Ầm!

Trong lâu đài cổ bỗng nhiên vang lên 2 tiếng vang lớn, Kinh Nguyên và một Hải Liệp tộc khác đã lao vào!

Nam tử dùng cung mơ hồ nhìn thấy có hai gã thiên tài nửa bước Địa Nguyên Cảnh bị Kinh Nguyên hạ gục, thân thể bi cắt thành hai nữa, tử trạng thê thảm!

Thượng Quan Túc như lâm đại địch, lập tức phát động đồng thuật với Kinh Nguyên.

“Hắc hắc, cơ hội tới rồi!”

Nam tử kéo căng dây cung, một mũi tên với những gai ngược bén nhọn bôi kịch độc vận sức chờ lao đi!

Nếu bị mũi tên này bắn đánh trúng thì kết cục chắc chắn là cửu tử nhất sinh!

“Chết đi!”

Ánh mắt nam tử dùng cung sáng rỡ, khóe miệng nhếch lên.

Bỗng nhiên hắn ta cảm nhận được một cỗ sát ý lăng liệt tới gần.

Viu!

Nam tử dùng cung lập tức xoay người bắn ra một mũi tên, mũi tên đen nhánh phá không lao đi, mắt thường căn bản không thể thấy rõ nó trong màn đêm tối.

“Phản ứng rất nhanh!”

Bên trái nam tử dùng cung có một đạo hắc ảnh mơ hồ nhanh chóng đánh úp lại, một thiếu niên nhân loại tuấn lãng đĩnh bạt xuất hiện!

“Ha hả, Linh Hải cảnh cửu trọng mà dám tới cứu đám người kia ư? Nghĩa khí quá đấy!”

Sau khi nam tử dùng cung cảm nhận được tu vi của La Thiên thì cười nhạo một tiếng.

Vào thời khắc La Thiên xuất kiếm, tiếng cười của hắn ta ngưng lại.

Bảo kiếm trong suốt băng hàn tràn ra hàn ý đáng sợ và kiếm thế kinh người, cộng minh với linh khí thiên địa, khí thế sắc bén như muốn xuyên thủng bầu trời!

“Linh Hải cảnh cửu trọng sao có thể có kiếm pháp khủng bố như thế?”

Nam tử dùng cung nhảy xuống khỏi tòa tháp, đồng thời bắn một mũi tên về phía La Thiên lại.

Viu!

La Thiên dùng toàn lực chém xuống, toàn bộ đỉnh tháp hóa thành bột phấn.

Ngay sau đó, kiếm quang băng hàn sắc bén va chạm mũi tên.

Cung tiễn thủ am hiểu đánh lén hoặc quấy nhiễu, lực sát thương chính diện thì không thể so với kiếm pháp!

Đinh!

Mũi tên bị La Thiên chém đôi, sau đó tiếp tục chém về phía nam tử dùng cung!

Ong!

Nam tử kia kịp thời thi triển chân nguyên tráo, nhưng chiêu kiếm của La Thiên quá mạnh, phá được chân nguyên tráo, để lại trên người hắn ta một vết thương máu chảy đầm đìa.

Nam tử dùng cung rơi xuống mặt đất từ tòa tháp cao mấy chục mét.

“Đáng chết, sao nhân loại Linh Hải cảnh cửu trọng lại mạnh như vậy?”

Nam tử dùng cung lập tức bò dậy, trong lòng tràn đầy kinh hoảng.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Thanh âm lạnh nhạt bỗng nhiên truyền đến từ sau lưng.

Tốc độ quá nhanh!

Nam tử dùng cung rùng mình, lập tức thúc giục thân pháp đến cực hạn, điên cuồng bỏ chạy!

“Quay lại đây!”

La Thiên khẽ quát, roi da trong tay kéo dài mấy chục mét, tựa như u linh nhẹ nhàng tới gần nam tử dùng cung.

Nam tử dùng cung muốn né tránh thì đã không kịp, toàn thân bộc phát ra chân nguyên màu lam nhưng không thể làm gì roi da móc kia.

Nó như là một móc câu hồn đến từ Minh vực, vật chất tầm thường không thể làm gì được nó.

Trong nháy mắt, móc đã câu lấy nam tử dùng cung, kéo về trước mặt La Thiên.

“A... Sao có thể…?!”

Khí huyết toàn thân nam tử dùng cung đọng lại, ý thức bị phong bế, thân thể không thể động đậy, nói cũng không nên lời.

“Cuối cùng cũng bắt được một kẻ còn sống!”

La Thiên khẽ cười.

Ầm!

Hắn dùng chưởng đánh trúng bụng nam tử kia, phế bỏ Nguyên trì – nguồn năng lượng của hắn ta.

La Thiên thu hồi roi da móc, lạnh nhạt hỏi: “Nói đi, các ngươi đến từ phương nào?”

...

Bên kia.

Kinh Nguyên và Hải Liệp tộc Địa Nguyên Cảnh nhất trọng đỉnh xông vào lâu đài cổ.

Thực lực hai người vô cùng cường hãn, nghiền áp tất cả.

Kinh Nguyên vừa ra tay đã giết chết hai thiên tài nửa bước Địa Nguyên Cảnh!

Nhưng lúc này đôi mắt quỷ khí dày đặc của Thượng Quan Túc đã nhìn chăm chú vào y.

Sau khi trải qua thiên kiêu đại hội, đặc biệt là hai lần giao thủ cùng La Thiên, đồng thuật của Thượng Quan Túc tiến bộ cực lớn, khí tức tinh thần âm lãnh như sương mù Cửu U thẩm thấu trong hư không.

Kinh Nguyên là mục tiêu chủ yếu, tên Địa Nguyên Cảnh nhất trọng đỉnh còn lại cũng bị ảnh hưởng một chút.

Thân hình Kinh Nguyên cứng đờ, khuôn mặt lộ vẻ giãy giụa, đứng lặng tại chỗ.

Hải Liệp tộc còn lại chỉ bị quấy nhiễu, vẫn có thể hành động, hắn ta lập tức tấn công Thượng Quan Túc!

“Lên!”

Nam tử áo vàng và Dịch Tĩnh Văn xông lên tấn công tên Hải Liệp tộc này.

Kinh Nguyên thực lực quá khủng bố, phải dựa vào đồng thuật của Thượng Quan Túc để kiềm chế. Nếu Thượng Quan Túc chết hoặc thua thì tất cả bọn họ sẽ phải chết!

Dù tên Hải Liệp tộc Địa Nguyên Cảnh nhất trọng đỉnh này có thực lực cường đại nhưng đồng thời đối mặt với 6 – 7 thiên tài nhân loại cũng cảm thấy bó tay bó chân.

“Đáng chết, không phải đã bảo tên khốn kiếp kia nhắm vào nhân loại này sao? Sao còn chưa bắn tên?”

Kinh Nguyên giãy giụa, thấp giọng gào rống.

Kế hoạch vốn hoàn mỹ lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Ầm ầm!

Mọi người nghe được thanh âm chiến đấu từ tòa tháp nơi xa.

“Vẫn còn nhân loại khác sao?”

Cuối cùng Kinh Nguyên cũng biết nguyên nhân nam tử dùng cung không chi viện.

Đồng thời trong lòng y cảm thấy ngạc nhiên, nhân loại quấy rầy bố cục của y chọn thời cơ ra tay rất xảo diệu. Điều này chứng minh hắn đã phát hiện ra vị trí của nam tử dùng cung nhưng nam tử kia lại không nhận ra.

Trong nhân loại có nhân vật bực này sao?

“Kinh sư huynh, làm sao bây giờ?”

Hải Liệp tộc Địa Nguyên Cảnh nhất trọng đỉnh hỏi.

Dường như cục diện bất lợi cho bọn họ!

“Giết!”

Kinh Nguyên nổi giận gầm lên, sát ý ngập trời!

Màu da của y dần dần đậm hơn, biến thành lam đậm, mặt ngoài hiện lên lân văn kỳ dị cổ xưa, khí tức hung lãnh cuồng bạo bùng nổ!

Sương mù bao quanh Kinh Nguyên dần dần tán loạn.

“Không ổn, hắn sắp thoát rồi!”

Sắc mặt Thượng Quan Túc thay đổi, trở nên vô cùng ngưng trọng, Vụ U Đồng khóa chặt Kinh Nguyên, gân xanh nhô lên quanh khóe mắt, nhưng khí thế của Kinh Nguyên càng lúc càng khủng bố.

Bỗng nhiên, tất cả sương mù bao quanh y tiêu tán.

Rống!

Kinh Nguyên ngửa mặt lên trời rống to, sát khí lạnh băng cuồng bạo lan tràn bát phương, trong đôi mắt xanh sẫm của y lập loè hàn quang.

“Cái gì?”

Nam tử áo vàng kinh hãi.

Đám người Dịch Tĩnh Văn, Giang Đạo Vân cũng giật mình chấn động, Kinh Nguyên tránh thoát được tinh thần ảo cảnh của Vụ U Đồng ư?!

Thượng Quan Túc không kiềm chế được y, còn ai có thể ngăn cản tên hung thần này?

Giờ khắc này, trái tim mọi người như chìm vào đáy cốc, tuyệt vọng tràn ngập.

Bình Luận (0)
Comment