Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 519 - Chương 519: Tiếp Theo Là Ngươi...

Chương 519: Tiếp Theo Là Ngươi... Chương 519: Tiếp Theo Là Ngươi...

Chương 519: Tiếp Theo Là Ngươi...

“Đa tạ ân cứu mạng của Ô Dạ sư huynh.”

Đồ Giai lấy lòng cười nói.

Ô Dạ và gã tiến vào Hải Ma Cung cùng thời điểm, nhưng thực lực và địa vị của hai người lại khác nhau như trời với đất.

Tử Tinh Hạt có thực lực nghiền áp Đồ Giai nhưng lại bị Ô Dạ nhẹ nhàng đánh bay.

“Thực lực Ô Dạ sư huynh vừa bày ra hình như đã đạt tới Địa Nguyên Cảnh tam trọng!”

Đồ Giai âm thầm suy đoán trong lòng.

Rống!

Tử Tinh Hạt bò dậy, trong mắt lóe lên vẻ oán độc, nhìn chằm chằm Ô Dạ, sau đó nó lộ vẻ kiêng kị, xoay người rời đi.

“Hình như ngươi không phục?”

Ô Dạ sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt khinh miệt liếc hướng Tử Tinh Hạt.

Viu!

Y vung tay, một mảnh quang hoa xám trắng u ám đan xen lao ra, quấn quanh Tử Tinh Hạt.

Thoáng chốc, lớp giáp xác của Tử Tinh Hạt bắt đầu trở nên u ám, không ngừng có mảnh vụn rơi xuống.

Rống!

Tử Tinh Hạt hoảng sợ gào rống, bộc phát ra một trận tử quang nhưng vẫn không thể phá tan quang hoa xám trắng kia.

Thân thể nó trở nên ảm đạm, không ngừng có mảnh vụn rơi xuống.

Một lát sau, thân thể cao lớn của Tử Tinh Hạt đã hóa thành đống đá màu tím.

Đồ Giai hoàn toàn chấn kinh, nếu gã đối mặt với Ô Dạ thì chỉ sợ kết cục còn thảm hơn Tử Tinh Hạt.

“Không hổ là tân đệ tử mạnh nhất, thiên phú tuyệt đỉnh, còn được Hải Ma Cung ban thưởng công pháp Thiên cấp Tịch Diệt Dạ Ma Công!”

Đồ Giai thầm than trong lòng.

“Đi thôi, mang ta đi xem truyền thừa bảo địa!”

Ô Dạ nổi lên hứng thú.

Sau đó hai người nhanh chóng đi đến bờ biển.

Cách đó không xa, trong biển, một quần thể cung điện mỹ lệ chậm rãi hiện lên, dần dần trở nên rõ ràng.

Nó tản ra khí thế uy nghiêm bàng bạc lay động thiên địa, khiến người ta có cảm giác mình rất nhỏ bé.

“Có vẻ thật sự là truyền thừa bảo địa.”

Đôi mắt Ô Dạ sáng lên sự hưng phấn.

Đại năng lưu lại truyền thừa bảo địa tuyệt đối không phải hạng tầm thường!

“Hả? Nhân loại ư?”

Ô Dạ đứng giữa không trung nhìn về phía xa, phát hiện có không ít nhân loại.

“Đi thôi, giết sạch bọn họ.”

Ô Dạ ngữ khí nhẹ nhàng như đang nói một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

Đồ Giai nhìn phương xa, phát hiện bên kia bờ biển có hơn 20 nhân loại đang tụ tập.

“Ô sư huynh, số lượng nhân loại quá nhiều, chúng ta nên triệu tập các sư huynh đệ rồi mới tấn công.”

Đồ Giai lo lắng kiến nghị.

“Nhiều người là chuyện tốt, có thể lấy thêm mấy mạng.”

Khóe miệng Ô Dạ nhếch lên nụ cười khát máu.

...

Thiên tài Linh Bảng của Đông Thần đại lục bị dị tượng trong biển hấp dẫn, tụ tập đến đây.

“Tuy rằng nơi đây không giống ghi chép về Lẫm Đông bí cảnh trong sách cổ nhưng nơi này cũng có truyền thừa!”

“Quy mô có vẻ còn lớn hơn truyền thừa trong Lẫm Đông bí cảnh!”

Đám thiên tài Linh Bảng nghị luận sôi nổi.

Đám người Tùng Lộ Dao, Dịch Tĩnh Văn, Trình Vạn Lý đều ở đây.

Trong đội nhân mã này, kẻ có hy vọng đoạt được bảo vật truyền thừa nhất là Thượng Quan Túc và Diệp Phong!

“Hả? Bên kia đang có người nào đó bay đến đây?”

Nam tử áo vàng nói.

Hắn ta là người đứng đầu vòng đào thải của thiên kiêu đại hội, hạng 8 tân Linh Bảng.

“Không đúng, là Hải Liệp tộc!”

Đôi mắt Thượng Quan Túc lộ vẻ ngưng trọng, toàn thân căng thẳng.

Hải Liệp tộc cường đại ra sao, gã đã được thể hội trực tiếp!

Tuy hai gã Hải Liệp tộc không gây nên sóng gió gì nhưng gã có dự cảm không ổn.

“Cùng xông lên giết chết hai tên Hải Liệp tộc này!”

Nam tử áo vàng lạnh lùng lên tiếng.

Không ít thiên tài từng gặp Hải Liệp tộc đều hành động.

“Chỉ có hai người mà dám chủ động tới gần chúng ta, đúng là chán sống!”

Nam tử áo vàng cười lạnh.

“Ha hả, vậy để xem là ai chán sống!”

Ô Dạ khẽ cười một tiếng, lập tức ra tay.

Viu viu!

Một sương mù trắng đen đan xen trào ra, lấy Ô Dạ làm trung tâm, hoa cỏ cây cối bốn phía lập tức khô héo, mặt đất cũng trở nên u ám.

Đồ Giai lập tức tránh xa.

Oanh!

Ô Dạ vung tay, ngưng tụ ra một móng vuốt trắng bệch được bao trùm bởi văn lạc màu đen, tản ra khí tức tử vong lạnh lẽo.

Nam tử áo vàng rùng mình, lông tơ dựng đứng, sinh lòng sợ hãi phát ra từ bản năng, tư duy hành động chậm mất một nhịp.

Khi hắn ta tỉnh táo lại thì đã không kịp né tránh, vội vàng thúc giục chân nguyên tráo.

Ầm!

Nam tử áo vàng bị đánh bay, chân nguyên tráo hủ bại thối rữa.

Ngay sau đó, quần áo, máu thịt hắn ta bắt đầu hóa đen hư thối như trúng phải kịch độc.

“Aaaaaa...”

Nam tử áo vàng kêu gào thảm thiết thê lương.

Vài nhân loại bên cạnh nhìn ngây người, sởn tóc gáy, không dám tới gần nam tử áo vàng.

Không đến 3 tức, nam tử áo vàng đã hóa thành một đống hài cốt đen nhánh hủ bại.

Hắn ta là hạng 8 tân Linh Bảng, vậy mà lại bị nhẹ nhàng giết chết như thế, còn là chết không toàn thây!

“Tiếp theo là ngươi!”

Đôi mắt xanh sẫm thị huyết của Ô Dạ nhìn chằm chằm một thiên tài Linh Bảng.

Vù!

Ầm!

Một trảo đơn giản lại giết thêm một người!

Mọi người kinh sợ, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Không ngờ thực lực của tên Hải Liệp tộc này cường hãn như vậy, vậy nên dù chỉ có hai người mà y vẫn dám đánh tới.

“Cùng xông lên!”

Thượng Quan Túc quát.

Bọn họ nhân số đông đảo, chưa chắc đã thua.

Sau đó tất cả thiên tài Linh Bảng dưới sự dẫn dắt của Thượng Quan Túc và Diệp Phong khai chiến cùng Ô Dạ và Đồ Giai!

Trong phút chốc, công kích xuất hiện che trời lấp đất, bóng kiếm, ánh đao, quyền quang đan chéo, khí thế vô cùng khủng bố!

Bá!

Quần áo Ô Dạ tung bay, hắc ảnh chợt lóe, trong nháy mắt đã dịch chuyển bảy tám chục mét về phía bên trái, tránh thoát phần lớn công kích, sau đó vung tay lên, đánh nát toàn bộ công kích còn lại.

“Hả?”

Ô Dạ cảm nhận được một cỗ lực lượng tinh thần quỷ khí dày đặc thẩm thấu đến.

Ánh mắt y không tự chủ nhìn về phía Vụ U Đồng của Thượng Quan Túc.

“Đồng thuật thấp kém như thế mà đòi khống chế ta ư?”

Bình Luận (0)
Comment