Chương 523: Không Thể Đi Qua
Nam tử hắc y hóa thành một đạo lam ảnh, tốc độ tăng đến năm sáu thành, nhanh chóng tránh né sang một bên, thoát được công kích của Tề Vân Thiên, sau đó bỏ chạy về phương xa.
“Ngươi trốn đi đâu?!”
La Thiên đã đề phòng từ trước, hắn lập tức đuổi theo.
Hiện giờ, tốc độ của hắn vẫn kém hơn Hải Liệp tộc Địa Nguyên Cảnh nhị trọng, hơn nữa nam tử hắc y còn dùng bí thuật để tăng tốc độ.
La Thiên vỗ Linh Phong Hồ, phóng ra một cơn lốc màu xanh lá thật lớn quét đến gần hướng nam tử hắc y chạy trốn, lực hút cường đại bùng nổ lôi kéo vạn vật bốn phía.
Tốc độ của nam tử hắc y lập tức bị ảnh hưởng, trở nên chậm hơn một chút.
Bá!
La Thiên hóa thành cơn gió lao đến gần, thúc giục U Long Thần Mạch.
Một tầng cơn lốc hàn vụ lăng liệt kèm theo tiếng rồng ngâm bùng nổ.
Hàn ý ăn mòn nam tử hắc y, đông cứng thân thể và chân nguyên của gã, khiến tốc độ của gã lại giảm đi.
Ngay sau đó, Thượng Quan Túc dùng Vụ U Đồng nhìn chăm chú vào gã, lực lượng tinh thần âm lãnh thẩm thấu tinh thần.
Ầm!
Tề Vân Thiên xuất chưởng, nam tử hắc y phản ứng chậm nửa nhịp, chân nguyên tráo bao ngoài cơ thể rách nát, thân hình bị đánh bay xa mấy chục mét, miệng phun máu tươi.
Sắc mặt gã trắng bệch, thoát khỏi tinh thần ảo cảnh.
Gã thấy hai đồng bạn của mình đã bị những Nhân loại còn lại vây quanh, tình cảnh rất nguy hiểm. Còn gã thì bị La Thiên, Tề Vân Thiên, Thượng Quan Túc vây công.
“Ta không muốn chết...”
Trong mắt nam tử hắc y hiện lên vẻ sợ hãi.
Không lâu sau, đám Hải Liệp tộc này đều bị giết chết.
Trước khi chết, La Thiên lấy được một chút tin tức từ nam tử hắc y.
Lần này có tất cả 16 tộc nhân Hải Liệp tộc đến đây.
Những Hải Liệp tộc cường đại nhất tiến vào truyền thừa, những Hải Liệp tộc còn lại phụ trách tàn sát Nhân loại nơi đây.
Nói cách khác, tiểu đội của nam tử hắc y là những kẻ có thực lực yếu kém trong đám Hải Liệp tộc.
Dù thế, sau khi tổn thất sáu người thì đám Hải Liệp tộc cũng bị suy yếu đi rất nhiều!
“Nói cách khác, chỉ còn lại 9 tên Hải Liệp tộc!”
9 tên Hải Liệp tộc nghe thì có vẻ không đáng sợ, nhưng khi nhớ đến Ô Dạ thì sắc mặt không ít người đều trở nên ngưng trọng.
Thực lực Ô Dạ quá khủng bố, 9 tên Hải Liệp tộc còn lại cũng đều là thiên tài tinh anh, không thể khinh thường.
Nhưng khi có ích lợi dụ hoặc, tất cả mọi người đều muốn bất chấp tất cả để cướp lấy.
Nếu lấy được bảo vật và truyền thừa đại năng lưu lại, bọn họ sẽ nghịch thiên sửa mệnh, một bước lên trời!
Hơn 20 Nhân loại lao đến bờ biển, tiếp cận truyền thừa bảo địa!
Từ xa, bọn họ đã nhìn thấy quần thể cung điện khổng lồ màu lam mỹ lệ, tản ra khí thế uy áp chấn động trời đất, ngoài ra còn có vài tên Hải Liệp tộc đứng bên ngoài cung điện.
Phe Nhân loại đến đây lập tức khiến Hải Liệp tộc chú ý.
“Hả? Sao lại có nhiều Nhân loại như vậy?”
Ba gã Hải Liệp tộc đứng nhìn về phía này.
“Không phải vừa rồi Lý sư huynh đã đi xử lý đám Nhân loại sao? Sao còn nhiều Nhân loại như vậy đến được đây?”
“Chẳng lẽ đám người Lý sư huynh đã bị những Nhân loại này giải quyết?”
“Không có khả năng, vừa rồi Ô Dạ sư huynh đã giết chết và đánh cho vài Nhân loại bị thương nặng. Theo tình báo Đồ Giai cung cấp, đám Nhân loại này chỉ có kết cục là bị nghiền áp mà thôi!”
Nhưng sau đó ba gã Hải Liệp tộc nhìn thấy Tề Vân Thiên.
Địa Nguyên Cảnh nhị trọng!
Ô Dạ sư huynh từng nói, trong đám Nhân loại có nữ tử bạch y che mặt thực lực không đơn giản, bảo bọn họ phải cẩn thận một chút.
“Đồ Giai chết tiệt, tình báo chẳng đúng chút nào!”
Một nữ tử thon thả trầm mặt.
Đối diện, các thiên tài Linh Bảng chậm rãi tới gần.
Chỉ có ba tộc nhân Hải Liệp tộc, Ô Dạ không ở đây, điều này khiến bọn họ tự tin hơn.
“Giết chết ba tên Hải Liệp tộc này!”
Có người hô.
Trong ba tên Hải Liệp tộc này có hai Địa Nguyên Cảnh nhị trọng, thực lực mạnh hơn nam tử hắc y vừa rồi, nhưng phe bọn họ người đông thế mạnh, không cần sợ hãi.
“Muốn động thủ ư?”
Nữ tử cầm đầu khẽ cười một tiếng.
Chỉ có ba người đối mặt với hơn 20 người mà ả không hoảng loạn chút nào, điều này khiến mọi người cho rằng đây là một cái bẫy, Ô Dạ đang ẩn trốn ở gần đây.
La Thiên và Tề Vân Thiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người bọn họ là những kẻ hiểu Hải Liệp tộc rõ nhất ở đây.
Ba tên Hải Liệp tộc này tự tin như thế là vì thực lực bản thân bọn họ rất cường đại, hơn nữa nơi đây là biển rộng.
Nếu bọn họ không đánh thắng được thì cũng có thể dễ dàng chạy trốn.
“Chúng ta không cần động thủ, các ngươi muốn vào thì vào đi, chúng ta sẽ không ngăn cản.”
Nữ tử thon thả thản nhiên mở miệng.
“Sao các ngươi không vào?”
La Thiên thản nhiên hỏi như thể ba tên Hải Liệp tộc này không phải địch nhân mà là người xa lạ tầm thường, thuận miệng thì hỏi 1 câu.
“Không phải cứ muốn là có thể đi vào truyền thừa bảo địa này.”
Nữ tử thon thả cũng không giấu giếm.
“Có bao nhiêu Hải Liệp tộc đã đi vào?” La Thiên hỏi tiếp.
Lần này, nữ tử thon thả cười thần bí, không trả lời.
Đám thiên tài Linh Bảng căng thẳng, bọn họ không biết đã có bao nhiêu Hải Liệp tộc tiến vào truyền thừa bảo địa, nhưng Ô Dạ chắc chắn đang ở trong đó.
Mọi người tụ lại thương lượng.
Đầu tiên, truyền thừa bảo địa có hạn chế hoặc là khảo nghiệm, không phải cứ muốn là có thể vào.
Tiếp theo, e rằng nhân số Nhân loại có thể tiến vào sẽ không quá nhiều.
Bên phe Hải Liệp tộc không biết đã có bao nhiêu kẻ tiến vào, nhưng có thể chắc chắn 1 điều là Ô Dạ đang ở trong đó!
Trong truyền thừa bảo địa có một vị hung thần như vậy khiến người ta cảm thấy như mình đang tự đi vào đường chết.
Cảnh tượng Ô Dạ đại khai sát giới vẫn còn hằn sâu trong tâm trí không ít người, Thượng Quan Túc và Diệp Phong bị nghiền áp đánh bại trong nháy mắt, Diệp Phong còn cụt mất một tay.
Thượng Quan Túc, Dịch Tĩnh Văn lộ vẻ do dự, nỗi lo lắng sợ hãi tràn đầy tâm trí.
La Thiên cũng có chút kiêng kị Ô Dạ.
Hắn âm thầm tiến hành suy tính, nhưng dường như có một lực lượng thần bí đang cản trở, khiến hắn không thể lấy được manh mối, chỉ tính ra một kết quả mơ hồ.
Trong truyền thừa bảo địa có kỳ ngộ lớn, cũng có nguy hiểm.
Sau khi cân nhắc, La Thiên bước ra khỏi đám người, quyết định thử một lần. Tề Vân Thiên cũng bước ra.
Hai người nhìn nhau, không hề hỏi nhiều, cùng nhau tới gần lối vào cung điện.
Đó là một khung cửa màu lam cao hơn 20 mét bao quanh một vùng gợn sóng lam quang hỗn loạn vặn vẹo, thỉnh thoảng có một tia điện lưu xẹt qua, tràn ngập vẻ thần bí.
Ong!
La Thiên tiến lên phía trước, đụng vào quang sóng ám lam vặn vẹo hỗn loạn, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ áp bách trầm trọng như núi.
Điện lưu vọt tới, toàn thân La Thiên đều tê dại.
“Không thể đi qua ư?”
La Thiên cảm nhận được lực cản vô cùng mãnh liệt, dường như phía trước không có đường mà là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
Đúng lúc này, u lam bảo châu La Thiên luôn đeo bên người hơi hơi rung động...