Chương 532: Khí Tức Đồng Tộc
“Lui ra!”
Lúc này, một tiếng gầm uy chấn tứ phương truyền đến, hư ảnh nhân ngư trong hư không nhanh chóng lao đến.
Kẻ này vung tay lên, trong hư không xuất hiện một sức mạnh to lớn khó có thể hình dung trực tiếp đánh bay Hắc Độc Kiếm Ngư, biến chúng thành thịt nát.
Đám Hắc Độc Kiếm Ngư còn lại đều bị kinh sợ run bần bật, không dám tấn công La Thiên và Tề Vân Thiên nữa.
“Đám cá này càng ngày càng không nghe lời!”
Nhân ngư lãnh đạm nói.
La Thiên suy tư, hư ảnh nhân ngư là ý chí tàn khuyết của Bích Thanh Võ Tôn nhưng có vẻ không nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối truyền thừa bảo địa này.
Khảo nghiệm thứ hai tiếp tục.
Ô Dạ là kẻ thứ ba đi đến, đôi đồng tử xanh sẫm âm trầm nhìn chằm chằm La Thiên và Tề Vân Thiên, dường như muốn ăn sống hai người bọn họ.
Ngay sau đó là nữ tử tóc xanh, người thứ năm là nữ tử bạch y, cuối cùng là hai người Đồ Giai.
“Tất cả các ngươi đã vượt qua khảo nghiệm Võ Tôn lưu lại, hãy đi theo ta!”
Hư ảnh nhân ngư nói xong liền đi tới Thủy Tinh Cung nằm ở trung tâm đảo nhỏ.
Mọi người kích động.
Theo lời hư ảnh nhân ngư từng nói, chỉ cần thông qua khảo nghiệm là sẽ nhận được khen thưởng.
Tiến vào trong Thủy Tinh Cung, mọi người lập tức cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều lạnh lẽo, linh khí thiên địa nồng đậm cùng quang huy ngũ sắc chiếu rọi.
Trong Thủy Tinh Cung, mỗi viên gạch viên ngói, một nhành cây cọng cỏ đều là vật phi phàm, tản ra khí tức cổ xưa tang thương.
“Cây quạt này...”
Đồ Giai nhìn về phía cây quạt xếp màu trắng trên bàn sách, nó hoa lệ tinh mỹ, tản ra dao động khí tức cực mạnh, là một kiện Bảo Khí cực phẩm! Phải là Địa Nguyên Cảnh trung giai hoặc cao giai thì mới dùng được Bảo Khí cực phẩm.
Bên cạnh quạt xếp còn có một nghiên mực màu đen, mặt ngoài là hoa văn sóng nước.
“Mặc Linh Ngọc Thạch!”
Nữ tử tóc xanh hít sâu một hơi.
Mặc Linh Ngọc Thạch có hiệu quả lắng đọng tâm thần, gột rửa tâm linh. Không ngờ trong tòa Thủy Tinh Cung này nó lại chỉ là nghiên mực đựng mực nước.
Ngoài ra, trên tường còn có tranh chữ do Bích Thanh Võ Tôn lưu lại, ẩn chứa hàm ý kỳ diệu, giá trị không thể đo lường.
Hai bên Thủy Tinh Cung còn rất nhiều giá gỗ, trên đó bày không ít vật phẩm, tất cả đều tỏa ra bảo quang kinh người!
“Thật nhiều bảo bối!”
Ánh mắt nữ tử tóc xanh tỏa sáng, nàng duỗi tay chạm lên Mặc Linh Ngọc Thạch.
Ầm!
Còn chưa chạm đến, hư không quanh Mặc Linh Ngọc Thạch đã nổi lên một tầng hào quang màu lam, điện quang bắn ra.
“A!”
Nữ tử tóc xanh kêu thảm thiết, một ngón tay bị nổ thành tro bụi, ả lui lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Không ngờ tất cả vật phẩm ở đây đều có trận pháp bảo hộ!
“Không được ta cho phép, không ai được chạm vào bất cứ thứ gì ở đây!”
Hư ảnh nhân ngư quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn nữ tử tóc xanh.
“Vâng, vâng!”
Nữ tử tóc xanh sợ hãi liên tục gật đầu.
“Cút đi!”
Hư ảnh nhân ngư lạnh nhạt vung tay áo, một ráng màu lam nhạt buông xuống bao vây nữ tử tóc xanh, truyền tống ả ra ngoài!
“Không! Tiền bối tha mạng, ta biết sai rồi!”
Nữ tử tóc xanh hoảng sợ kêu to, dập đầu nhận sai.
Bá!
Ráng màu tiêu tán, nữ tử tóc xanh biến mất.
Chuyện này khiến mọi người càng thêm kính sợ hư ảnh nhân ngư, không dám xằng bậy.
Bị truyền tống ra ngoài thì mọi công sức bỏ ra đều thành công dã tràng.
“Đây là nơi chủ nhân đã từng cư trú, không được ta cho phép, các ngươi không được chạm vào bất cứ thứ gì.”
Hư ảnh nhân ngư nói.
Mọi người gật đầu.
“Người có thể đi vào đây, thông qua khảo nghiệm thì đều có duyên với chủ nhân, các ngươi có thể chọn một vật phẩm ở đây!”
“Sau khi chọn xong hãy nói với ta.”
Hư ảnh nhân ngư nói tiếp.
Nghe vậy, mọi người lộ vẻ vui mừng, trong Thủy Tinh Cung tràn đầy bảo vật, thậm chí không thiếu bảo vật Thiên cấp.
Nếu chọn được bảo vật thích hợp thì nó sẽ là cơ duyên có thể thay đổi cả đời.
Nhưng bọn họ chỉ có thể quan sát bảo vật, không thể chạm đến. Rất nhiều thứ bọn họ căn bản chưa từng nghe đến, chưa từng nhìn thấy, điều này khiến bọn họ buồn rầu.
Nếu ánh mắt không tốt, chọn phải thứ giá rẻ thì e rằng sẽ phải hối hận cả đời.
“Ngươi, lần này ngươi có biểu hiện tốt nhất trong khảo nghiệm, sẽ nhận được truyền thừa của chủ nhân!”
Lúc này, hư ảnh nhân ngư trịnh trọng nói với La Thiên.
Bốn phía lập tức yên tĩnh.
3 người Hải Liệp tộc vô cùng ghen ghét.
“Đáng chết, đây vốn là kỳ ngộ thuộc về ta!”
Trán Ô Dạ nổi gân xanh, lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực, hận không thể bầm thây La Thiên thành vạn đoạn!
Ô Dạ cố nén lửa giận, cung kính lễ phép dò hỏi: “Tiền bối, Bích Thanh Võ Tôn thuộc tộc nhân ngư, y bát truyền thừa của ngài để cho Nhân tộc kế thừa thì không có vấn đề gì sao?”
Hư ảnh nhân ngư trầm mặc.
Hiển nhiên hắn ta cũng hy vọng truyền thừa của chủ nhân được chủng tộc biển cả kế thừa, tốt nhất là tộc nhân ngư.
“Ý chí tàn lưu của Bích Thanh Võ Tôn do dự!”
Ánh mắt Ô Dạ sáng lên.
Xem ra y vẫn còn hy vọng!
La Thiên hơi khẩn trương, lo lắng.
Hắn sẽ không lỡ mất truyền thừa vì những lời này của Ô Dạ chứ?
Tuy rằng truyền thừa của Bích Thanh Võ Tôn không hợp với võ đạo của La Thiên nhưng dù sao cũng là truyền thừa của Võ Tôn, giá trị không thể đong đếm, đủ để khiến toàn bộ cường giả của Đông Thần đại lục điên cuồng.
“Ta nghe theo ý chí chủ nhân, người đứng đầu khảo nghiệm sẽ kế thừa y bát.”
“Hơn nữa, ta cảm nhận được khí tức đồng tộc từ trên người ngươi,... Ngươi và chủ nhân có duyên!”
Hư ảnh nhân ngư lại mở miệng.
Ô Dạ kích động bất mãn nhưng không dám nhiều lời.
Y thở dài nặng nề, hoàn toàn từ bỏ.
“Khí tức đồng tộc?”
La Thiên suy tư, là khí tức của thi thể nhân ngư trong không gian trữ vật sao?
Thế sự khó liệu, không ngờ một khối thi thể lại giúp La Thiên đạt được truyền thừa của Võ Tôn.
Mà việc hắn có thể tiếp xúc với bí cảnh này dường như cũng liên quan đến thi thể nhân ngư kia.
“Đi theo ta!”
Hư ảnh nhân ngư nói, lướt về phía trước, đẩy ra một cánh cửa, bên trong tràn ngập quang huy xanh sẫm tươi đẹp, nơi đây là nội điện của Thủy Tinh Cung.
Nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy cảnh tượng mơ hồ, không biết bên trong có bảo vật gì.
Sau khi La Thiên đi vào, cảnh tượng lập tức trở nên rõ ràng.
Đây là một cung điện hình tròn tràn ngập khí tức cổ xưa tang thương.
Trung tâm cung điện có một hồ nước, trong đó có một pho tượng nhân ngư cao đến mười trượng đứng sừng sững, có vài phần tương tự hư ảnh nhân ngư.
Pho tượng được điêu khắc rất chân thực, một tay cầm chén rượu, tỏa ra khí chất phóng đãng không kềm chế được.
Pho tượng là vật chết, nhưng tinh thần ý chí vô hình tản ra khiến La Thiên như cảm nhận được phong thái của Bích Thanh Võ Tôn vạn năm trước.