Chương 537: Khống Chế
“Đây là…?”
Nữ nhân ngư cả kinh, nhận ra đó là một vật bất phàm.
Nàng ta không kịp né tránh, ngoài thân phóng ra một tầng băng tinh, nhưng công kích phương diện vật chất có hiệu quả cực nhỏ đối với roi da móc.
Móc chỉ chậm lại một chút rồi nhanh chóng xuyên thấu băng tinh, câu lấy cổ nữ nhân ngư, kéo về trước mặt La Thiên!
Một thân thể nhân ngư mỹ lệ cao quý, không manh áo che thân cách La Thiên chỉ nửa thước, đặc biệt là bầu ngực tuyết trắng tựa ngọc như muốn dán lên người La Thiên.
Dung nhan tuyệt mỹ, khí chất cao quý điển nhã, thân thể lả lướt không manh áo... Nếu là nam tử khác thì chắc đều khó nhịn được tà tâm.
Nhưng lúc này La Thiên hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp này.
“Vừa rồi ngươi còn muốn đánh lén nữa sao?!”
La Thiên lạnh nhạt hỏi.
Linh thức của hắn nhận thấy nữ nhân ngư đang âm thầm tích tụ lực lượng, dường như định đánh lén lần nữa.
Vì thế La Thiên quyết đoán vận dụng dị bảo này để khống chế nữ nhân ngư.
“A... Khốn kiếp, buông ta ra!”
Khí huyết toàn thân nữ nhân ngư đọng lại, tư duy ý thức đều bị phong bế, thân thể khó có thể nhúc nhích, ngay cả nói cũng chẳng nói được nên lời.
Nàng không ngờ La Thiên lại nhìn thấu thủ đoạn của mình.
Hơn nữa bảo vật này cũng không giống bình thường.
Sao tiểu tử này có nhiều bảo bối như vậy?
“Có vẻ ngươi vẫn chưa phục!”
Ánh mắt La Thiên lạnh băng, Hồng Liên Kiếm chậm rãi đâm lên thân thể nữ nhân ngư.
Viêm lực bỏng cháy thiêu đốt trong cơ thể nàng ta.
“A...”
Cơn đau đớn kịch liệt khiến nữ nhân ngư run lên, phát ra tiếng kêu thảm mỏng manh.
Trên thực tế, vừa rồi nếu nữ nhân ngư thành công tích tụ lực lượng để đánh lén thì có lẽ đã nghịch chuyển được cục diện.
La Thiên có đại sát khí như Hồng Liên Kiếm nhưng nó tiêu hao quá lớn, chiêu kiếm vừa rồi đã tiêu hao năm - sáu thành chân khí của hắn.
Hắn có thể chém 1 nhát nữa nhưng uy lực sẽ yếu bớt, sau đó không thể thi triển chiêu kiếm thứ 3.
Nữ nhân ngư đã nhìn ra điểm này nên mới định tập kích, tiếc là La Thiên đã nhìn thấu tất cả.
Hiện giờ, nữ nhân ngư bị roi da móc khống chế, không còn chiến lực.
La Thiên không cần dùng Hồng Liên Kiếm nữa, chỉ cần dùng mũi kiếm sắc bén và uy lực này là đủ để khiến nữ nhân ngư bị thương.
“Đáng chết... Ta tuyệt đối không tha cho ngươi...”
Đôi mắt lạnh băng âm lệ của nữ nhân ngư tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm La Thiên, trong lòng âm thầm nguyền rủa.
Với thân phận bối cảnh của nàng ta vậy mà lại bị một tiểu tử Nhân loại Linh Hải cảnh tra tấn như thế này, nữ nhân ngư cảm thấy khuất nhục xưa nay chưa từng có.
“Ta không thích ánh mắt của ngươi.”
La Thiên lạnh nhạt lên tiếng.
Hắn chậm rãi rút Hồng Liên Kiếm ra khỏi thân thể nữ nhân ngư, quá trình vô cùng thong thả, khiến nữ nhân ngư đau đớn, khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Ngay sau đó, La Thiên đâm Hồng Liên Kiếm vào chỗ khác.
La Thiên làm vậy là muốn gia tăng thương thế cho nữ nhân ngư, khiến đối phương suy yếu hơn, như vậy hắn mới càng an toàn.
Ngoài ra, hắn còn muốn chấn nhiếp nữ nhân ngư này.
“Giờ nói xem, ngươi sẽ thần phục hay là muốn chết dưới thanh kiếm này!”
La Thiên trưng ra sắc mặt băng hàn, ngữ khí từ tốn, không nhanh không chậm.
“Ta...”
Toàn thân nữ nhân ngư bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
Nếu không phải tố chất thân thể của nàng ta rất tốt thì e rằng hai kiếm kia đã lấy mạng nàng ta. Thân thể đau đớn kịch liệt tra tấn khiến nội tâm nàng nổi lên hận ý ngập trời, sao có thể nguyện ý thần phục được?
Nhưng đau đớn tra tấn và thương thế tăng thêm cũng khiến tinh thần ý thức của nàng ta càng ngày càng suy yếu.
“Không muốn thần phục thì ngươi có thể lắc đầu, kiếm thứ 3 này ta sẽ đâm vào tim ngươi!”
La Thiên lãnh đạm nói, chậm rãi rút Hồng Liên Kiếm ra, nhắm thẳng vị trí trái tim nữ nhân ngư.
Cảm giác nguy cơ tử vong mãnh liệt bao trùm toàn thân nữ nhân ngư.
Nàng không hề nghi ngờ gì về việc La Thiên sẽ đâm ra nhát kiếm này.
Nội tâm vốn quyết tâm bất khuất lúc này đã dao động, sinh ra dục vọng cầu sinh mãnh liệt.
Khi Hồng Liên Kiếm dần dần đâm xuống, nữ nhân ngư gian nan gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ thần phục.
Bùm!
La Thiên thu hồi roi da móc và Hồng Liên Kiếm, nữ nhân ngư ngã xuống nằm liệt trên mặt đất.
Viu viu!
Nàng ta há mồm thở dốc, trong mắt lộ vẻ phẫn nộ oán hận nhưng tiêu tán rất nhanh chóng.
La Thiên đến bên cạnh Tuyết Dao, tháo khăn che mặt của nàng.
Dung nhan quen thuộc trong trí nhớ lộ ra.
La Thiên lập tức chấn động, thở dài lên tiếng: “Tuyết Dao, vì sao ngươi phải giấu giếm thân phận...”
Nếu hắn không gặp nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ Ninh Tuyết Dao sẽ không để lộ thân phận.
Ninh Tuyết Dao hôn mê, không trả lời được hắn.
La Thiên kiểm tra thương thế của Ninh Tuyết Dao, phát hiện không đáng lo ngại, chỉ là tinh thần bị đả kích quá nặng nên đã hôn mê, sẽ tỉnh lại sớm thôi.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Chết như thế nào?”
La Thiên nhìn về phía nữ nhân ngư đang chữa thương, thuận miệng hỏi.
“Ta... Không biết.”
Nữ nhân ngư hơi nhíu mày, lắc lắc đầu.
Nàng ngủ say quá lâu, hiện tại chỉ là một sợi tàn hồn, mất đi quá nhiều ký ức, trong đầu trống rỗng hỗn loạn.
“Giao Lam Hải Thánh Châu cho ta, ta có thể trả lời vấn đề này của ngươi.” Ánh mắt nữ nhân ngư lộ ra khát vọng.
“Không cần đâu, thực ra ta không tò mò lắm.”
La Thiên quay đầu nhìn về phía Ninh Tuyết Dao.
Sắc mặt nữ nhân ngư trầm xuống, có chút buồn bực.
Hiện tại linh hồn nàng ta vô cùng suy yếu.
Chiến đấu kịch liệt với hư ảnh u lam khiến nàng ta bị thương nặng, sau đó chiêu kiếm kia của La Thiên còn khiến nàng ta bị thương tổn cực lớn.
Nếu bây giờ La Thiên lại đâm thêm một nhát nữa thì nàng ta sẽ hồn phi phách tán, hoàn toàn tử vong.
“Thật ra ý chí tàn lưu của Võ Tôn vẫn chưa bị tiêu diệt, nó chỉ bị đánh tan, có thể ngưng tụ một lần nữa!”
Nữ nhân ngư lại nói.
La Thiên cả kinh, hắn không biết việc này.
“Nếu ta khôi phục đủ lực lượng thì có thể tiêu diệt ý chí tàn lưu của Võ Tôn, sau đó khống chế nơi đây, ngươi có thể nhận được nhiều lợi ích hơn nhờ ta!”
Nữ nhân ngư trịnh trọng nói.
La Thiên trầm tư.
Nơi đây có rất nhiều bảo vật, nếu ý chí tàn lưu Võ Tôn khống chế nơi này thì hắn chỉ có thể chọn lựa hai kiện bảo vật theo quy củ.
Nếu nữ nhân ngư có thể khống chế nơi đây thì La Thiên có thể đạt được nhiều lợi ích hơn.
Tuy rằng La Thiên đã có được truyền thừa Võ Tôn nhưng đây là truyền thừa thủy đạo, không hợp với võ đạo của hắn.