Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 542 - Chương 542: Cây Đàn Cổ

Chương 542: Cây Đàn Cổ Chương 542: Cây Đàn Cổ

Chương 542: Cây Đàn Cổ

Toàn bộ Thủy Tinh Cung biến thành băng cung hàn ý thấu xương.

“Lạnh quá!”

Ninh Tuyết Dao run lập cập.

La Thiên ngừng truyền Võ Tôn truyền thừa, hắn thúc giục U Long Thần Mạch hóa giải hàn ý trong người.

Hắn ra khỏi nội điện, thấy nữ nhân ngư đang cầm một khối ngọc thạch màu lam nhạt, bản thân nàng ta cũng đã bị đông lạnh, thân hình cứng đờ, ý thức chậm chạp.

“Hàn lực của bảo vật này hơn xa cảnh giới của chúng ta hiện tại, ta sẽ phong ấn lực lượng của nó trước!”

Nữ nhân ngư chủ động đề nghị.

La Thiên gật đầu.

Băng Long Hàn Thiên Thạch quá khủng bố, nếu sau này lần nào hắn lấy ra cũng có dị tượng kinh người như vậy, còn đông cứng chính mình thành tượng băng thì không ổn chút nào.

Ong ong!

Nữ nhân ngư kết thủ ấn, đánh ra từng đạo băng tinh huyền diệu.

Hàn lực Băng Long Hàn Thiên Thạch tản ra dần dần yếu bớt.

“Được rồi!”

Nữ nhân ngư giao Băng Long Hàn Thiên Thạch bị phong ấn cho La Thiên.

Giờ phút này, Băng Long Hàn Thiên Thạch giống như một khối băng bình thường, không thu hút chút nào.

Sau khi tiếp nhận, La Thiên cẩn thận bỏ vào không gian trữ vật.

“Có một việc ta cần cho ngươi biết, hiện tại khả năng khống chế nơi này của ta vẫn còn rất thấp, không gian bí cảnh này cách đại lục của các ngươi càng ngày càng xa! 3 ngày sau, ta sẽ không thể đưa các ngươi về Đông Thần đại lục được nữa!”

Nữ nhân ngư lạnh nhạt lên tiếng.

“Tức là ta không thể chọn lựa thêm bảo vật ư?”

La Thiên ngây người.

Nếu tiếp tục chọn bảo vật thì có khả năng bọn họ sẽ mất đi cơ hội trở về Đông Thần đại lục!

Hắn suy tính, xác định nữ nhân ngư không nói dối.

“Thiếu niên, ngươi không thể quên bản thần, ta cũng muốn có bảo bối, ngươi cho nữ oa kia Võ Tôn truyền thừa mà bản thần thì chẳng có gì cả, ngươi không thể bất công!”

“Ta không cần 10 kiện, 5 kiện là được, 3 kiện cũng có thể chấp nhận.”

Lúc này, quạ đen trong thiên thư điên cuồng kêu to, thậm chí là gào khóc.

La Thiên ngẫm nghĩ, quạ đen là linh sủng của hắn, sau khi tiến vào đây thì không thu hoạch được bao nhiêu.

Gia hỏa này vừa tham tài vừa hẹp hòi, chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng.

“Còn một phương án khác, ngươi đưa Tuyết Dao về trước. Ta có thể ở lại đây thêm 3 – 4 ngày.”

Đây là kết quả La Thiên suy tính được.

Ba ngày sau, nếu đồng thời đưa hai người về Đông Thần đại lục thì rất có thể sẽ thất bại.

Nếu chỉ có 1 người thì không có vấn đề gì.

1 ngày sau, La Thiên đã truyền tất cả nội dung Võ Tôn truyền thừa cho Ninh Tuyết Dao, đã đến thời điểm nàng nên rời đi.

“Chờ ta trở lại.”

La Thiên cười nói.

“Được!”

Ninh Tuyết Dao gật đầu thật mạnh, đến gần thông đạo nữ nhân ngư sáng lập, rời khỏi nơi này.

Hiện giờ, trong toàn bộ bí cảnh chỉ còn La Thiên và nữ nhân ngư.

La Thiên thả quạ đen ra, nói: “Thời gian hữu hạn, ngươi chỉ có thể chọn một kiện.”

“Cái gì? Chỉ có một kiện ư? Nơi này có nhiều bảo bối như vậy mà chỉ được một kiện thôi sao?”

Quạ đen không cam lòng, hận không thể nuốt tất cả bảo bối vào trong bụng, nhưng cuối cùng nó vẫn nghiêm túc lựa chọn.

La Thiên nhìn nữ nhân ngư, hỏi: “Thân là chủ nhân của ngươi, ta còn chưa biết tên ngươi là gì.”

Khóe miệng nữ nhân ngư run rẩy.

Nàng không muốn thừa nhận chuyện bản thân là nô bộc.

“Tần Ngạo Lam!”

Nữ nhân ngư mang vẻ mặt vô cảm đáp.

“Tên không tệ.”

La Thiên cười cười, rảnh rỗi hỏi thêm vấn đề khác: “Hư ảnh định chiếm thân thể ngươi lúc trước có lai lịch thế nào?”

Còn Bích Thanh Võ Tôn chân chính thì chắc là đã chết.

“Bích Thanh Võ Tôn là Võ Tôn đứng đầu, khi đại thọ đã tận, để kéo dài duyên thọ, hắn tu luyện một môn tà thuật với ý đồ đột phá cảnh giới cao hơn, nhưng thất bại...”

“Hư ảnh u lam kia là tà niệm của Bích Thanh Võ Tôn sau khi chết ngưng tụ thành, là một loại lệ quỷ đặc thù!”

Tần Ngạo Lam đã hấp thu dung hợp hư ảnh, cũng biết ký ức của lão, nàng ta nói ra hết tất cả.

“Mạnh như Bích Thanh Võ Tôn mà cũng không thể tránh được sinh lão bệnh tử, vì mạng sống mà tu luyện tà thuật, dẫn tới kết cục này!”

La Thiên thổn thức.

Hiện tại hắn còn trẻ nhưng rồi sẽ có một ngày hắn sẽ gặp phải vấn đề này.

Hy vọng đến lúc đó hắn không hành động như Bích Thanh Võ Tôn.

“Lúc trước, ta muốn giết ngươi là vì linh hồn ta trở nên suy yếu sau khi hấp thu hắn, nhân cách bị ảnh hưởng mà thay đổi, trở nên vặn vẹo...”

Nữ nhân ngư nói tiếp, có vẻ là đang giải thích cho hành vi của mình, mong được La Thiên thông cảm.

Dù sao hiện tại nàng ta cũng là người hầu của La Thiên, nếu La Thiên ghi hận trong lòng, muốn trả thù nàng thì sẽ dễ như trở bàn tay.

“Chọn xong rồi, ta muốn cái này!”

Quạ đen kêu to.

La Thiên nhìn sang, muốn xem thứ quạ đen chọn là cái gì.

“Này...”

Sắc mặt hắn lập tức cứng đờ, hối hận vì đã đáp ứng thỉnh cầu của quạ đen.

Không ngờ quạ đen lại chọn lựa một cây đàn cổ!

Ở trong lòng La Thiên, đàn cổ điển nhã tuyệt đẹp hoàn toàn không xứng với quạ đen đen xì xấu xí.

Hơn nữa La Thiên còn có dự cảm không tốt.

“Thiếu niên, ngươi đừng coi khinh bản thần. Trước đây bản thần đàn tấu thần khúc khiến thiên địa chấn động quỷ thần khiếp hãi, không biết bao nhiêu đại năng từ ngàn dặm xa xôi chạy tới chỉ để nghe một khúc!”

Quạ đen ngẩng đầu ưỡn ngực khoác lác.

Nữ nhân ngư bay đến bên đàn cổ, bắt đầu giải trừ trận pháp.

Ba ngày sau, đàn cổ được lấy ra một cách thuận lợi, quạ đen ôm đàn cổ, yêu thích không nỡ buông tay.

Chỉ thấy cánh nó phất một cái lên cây đàn, đàn cổ màu đen dài chừng 1 mét lập tức thu nhỏ lại như ngón tay, bị quạ đen nhét vào lông chim giấu đi.

“Hả? Thứ này không đơn giản!”

La Thiên hơi kinh ngạc nhưng không truy cứu, hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với nhạc cụ.

Sau khi thu quạ đen vào thiên thư, La Thiên nói với Tần Ngạo Lam: “Được rồi, đưa ta trở về đi!”

Tần Ngạo Lam gật đầu nhưng không lập tức hành động.

“Có thể trả Lam Hải Thánh Châu lại cho ta hay không?!”

Nàng ta lộ vẻ cầu xin.

Hồn phách không hoàn chỉnh, nhân cách của nàng cũng không hoàn chỉnh, ký ức thiếu hụt rất nhiều.

Điều này còn ảnh hưởng đến tốc độ khôi phục thực lực của nàng.

“Ngươi có thể giữ Lam Hải Thánh Châu nhưng hãy trả tàn hồn lại cho ta!”

Tần Ngạo Lam thoái nhượng.

Bình Luận (0)
Comment