Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 544 - Chương 544: Trở Lại

Chương 544: Trở Lại Chương 544: Trở Lại

Chương 544: Trở Lại

Bang!

La Thiên giơ tay đập nhẹ lên móng vuốt thụy thú.

“Ông bạn già, gần đây mập lên hả?”

La Thiên nở nụ cười, bộ dáng ân cần như đang hỏi han bằng hữu.

Quả thật là ở trong lòng La Thiên, hắn coi thụy thú là một người bạn tốt.

Nhiều lần hắn gặp nguy cơ đều có thụy thú trợ giúp nên đã chuyển nguy thành an.

La Thiên không nương tay với địch nhân, còn với ân nhân, hắn sẽ tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.

Rống!

Thụy thú há mồm kêu to, nói rằng bản thân đã mạnh hơn.

Nó còn hỏi khi nào La Thiên mới thực hiện lời hứa cho nó 3000 cân tâm đầu nhục yêu thú Địa cấp.

“Đừng nóng vội, ước định là ba năm, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”

La Thiên cười nói.

Cách đó không xa, La Nhất Thành và nữ tử nhỏ xinh cứng đờ như tượng đá, trợn mắt há hốc mồm.

“Sao lại như vậy?”

La Nhất Thành khó mà tin được, không ngờ cậu ra lại thấy một người thanh niên vui cười nói chuyện với cùng thụy thú đáng sợ.

Thanh niên bạch y này có vẻ không lớn hơn cậu ta bao nhiêu.

“Không tin nổi, quá lợi hại!” Thiếu nữ thoát chết, lộ vẻ sùng kính.

“Lão bằng hữu, ta đi trước đây, một thời gian nữa ta sẽ đưa thịt tới cho ngươi!”

La Thiên cáo biệt thụy thú.

Lần này hắn về Thanh Xương thành chủ yếu là để thăm nhà cũ.

Phụ thân hắn - La Tiêu đã rời đi mấy năm mà không có tin tức, có lẽ ông đã từng trở về Thanh Xương thành cũng chưa biết chừng.

Nhưng La Thiên không nghe được chút tin tức nào về phụ thân, vì thế hắn tiện đường đến thăm thụy thú, sau đó chuẩn bị đi đến vương đô Thương Vân Quốc!

La Thiên định rời đi thì có 2 người bước tới, La Nhất Thành nói: “Vị huynh đài này, cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, tại hạ là La Nhất Thành.”

“Ân cứu mạng?”

La Thiên không hề cứu hai người này.

Thụy thú Côn Già cũng tỏ vẻ không hiểu gì, vừa rồi nó cảm nhận được La Thiên tới nên ra chào hỏi, căn bản không chú ý tới hai con kiến này.

“Ngươi lợi hại lắm, sao ngươi làm được? Sao lại thân với thụy thú như vậy?” Nữ tử nhỏ xinh hai mắt sáng ngời hỏi.

“Hai vị, Hắc Yêu Lĩnh rất nguy hiểm, đừng tiến vào quá sâu. Ta có việc phải đến vương đô một chuyến, cáo từ.”

La Thiên lười nhiều lời.

“Vương đô Thương Vân Quốc? Thật trùng hợp, chúng ta cũng muốn đến đó!”

Nữ tử nhỏ xinh hưng phấn nói.

La Nhất Thành mỉm cười tự tin: “Hay là ngươi đi cùng chúng ta đi, lần này chúng ta ra ngoài mang theo phi hành tọa kỵ, có thể tiết kiệm không ít thời gian.”

Cậu ta cảm thấy La Thiên chỉ cỡ tuổi mình, đến vương đô chắc chắn là để tham gia khảo hạch của Tằng Thiên Thánh phủ.

Cậu ta cảm thấy rất hứng thú với La Thiên, có ý định kết giao.

La Thiên nghĩ, một mình đi đường cũng khá mệt.

Hiện giờ hắn nhẹ nhàng không vướng bận, không có việc gì gấp cần làm, thể nghiệm một chuyến du ngoạn bình đạm nhàn nhã một chút cũng không tồi.

Hai người đều họ La, có thể xem như một loại duyên phận.

“Ta cũng họ La, vậy cùng đi đi.”

La Thiên nói với hai người.

Thiếu niên thanh bào lấy ra một cái còi rồi dùng sức một thổi, một lát sau, một con ưng lớn màu đen có tu vi Khai Mạch cảnh cửu trọng đỉnh rơi xuống.

“Khai Mạch cửu trọng đỉnh...”

La Thiên ngây người.

Lần trước hắn ra ngoài du lịch đã cưỡi phi cầm nửa bước Địa Nguyên Cảnh.

Hiện tại, dù hắn tùy tiện bắt một con phi cầm làm tọa kỵ thì mục tiêu cũng có tu vi tối thiểu là Linh Hải cảnh trung giai trở lên.

Mà thôi, Khai Mạch cảnh lục - thất trọng có tọa kỵ bực này cũng coi như không tồi.

La Thiên bước lên lưng chim ưng, ba người cưỡi Hắc Vũ Ưng bay lên trời xanh.

“Thế nào? Nhanh lắm đúng không?!”

La Nhất Thành cho rằng vừa rồi La Thiên giật mình là vì Hắc Vũ Ưng, vậy nên cậu ta nói về con Hắc Vũ Ưng của mình với giọng rất tự hao.

Lúc sau, cậu ta đặt câu hỏi: “Ngươi cũng họ La ư? Đến từ nơi nào?”

“... Thanh Xương thành.”

Bị hỏi như vậy, La Thiên lâm vào trầm tư.

Thanh Xương thành là nơi sau này hắn mới chuyển đến sống, còn trước kia hắn sống ở đâu thì đã không nhớ nổi.

Dọc đường, La Thiên thả lỏng tâm thái, nói chuyện rất nhiều với hai tiểu thiên tài này, tâm trạng thoái mái hơn rất nhiều, thái độ trở nên hiền hoà khiêm tốn hơn.

Sau đó, La Thiên có cảm giác tâm cảnh của chính mình đã tăng lên, trở nên thanh minh thấu triệt hơn. Tạo hóa quyết cũng tinh tiến, cách cảnh giới viên mãn tầng thứ hai rất gần.

“Võ đạo, vừa tu võ, vừa tu tâm...”

La Thiên có thể ngộ mới.

Tâm cảnh tăng tiến vô cùng quan trọng, không có một tâm trí cường đại thì làm sao khống chế được lực lượng cường đại.

Trong lịch sử, có rất nhiều võ giả cường đại dần dần tự mình lạc lối khi thực lực càng ngày càng mạnh.

...

Ba ngày sau.

Vương đô Thương Vân Quốc, trong hoàng cung.

Một tin tức kinh người khiến hoàng thất Thương Vân chấn động!

“La Thiên đã trở lại!”

“Lần trước hắn rời đi đã từng tuyên bố sẽ có một ngày lại đến bái phỏng, không ngờ hắn tới thật rồi!”

“Hắn là đệ tử hạch tâm của Vân Tiêu Tông, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Cả triều văn võ đều bị kinh động, tề tụ một đường.

Quốc quân, hoàng hậu đến đông đủ, thái tử cùng với các vị hoàng tử cũng vừa nghe báo cáo vừa ra quyết định.

“Tin tức này là thật ư?”

Quốc quân Thương Vân Quốc nhíu mày.

So với mấy tháng trước, hiện giờ lão ra đã già hơn rất nhiều, nguyên nhân chính là vì câu nói của La Thiên trước khi rời đi: “Ngày sau, ta sẽ tự mình đến bái phỏng quốc quân Thương Vân Quốc!”

Những lời này khiến quốc quân Thương Vân Quốc gặp ác mộng mỗi đêm, không có ngày nào được an tâm.

Không ngờ mấy tháng sau La Thiên lại tới như đã hẹn!

“Bẩm báo quốc quân, có rất nhiều người đã chứng kiến... Nói là La Thiên cùng hai thiếu niên cưỡi một con Hắc Vũ Ưng phóng về phía vương đô.”

Một lão giả nói.

Không ít người cảm thấy nghi hoặc.

Hắc Vũ Ưng? Đó không phải yêu thú Khai Mạch cảnh sao? Sao La Thiên lại cưỡi loại phi cầm này?

“Hai thiếu niên kia có lai lịch ra sao?”

Quốc quân Thương Vân Quốc tiếp tục hỏi.

“Đến hiện tại vẫn chưa tra ra!”

Lão giả trả lời.

Quốc quân Thương Vân Quốc dựa trên long ỷ, thở một hơi dài.

Quốc quân Thương Vân Quốc biết rằng với ân oán giữa La Thiên với mình thì La Thiên chắc chắn sẽ giết chết chính mình.

Lực lượng hoàng thất căn bản không sợ hãi La Thiên, nhưng hắn đã trở thành đệ tử hạch tâm của Vân Tiêu Tông, thân phận này khiến bọn họ vô cùng kiêng kị, không dám động thủ với hắn!

“Quốc quân, hay là… chúng ta nhận thua đi?”

Một thành viên hoàng thất thử hỏi.

Bình Luận (0)
Comment