Chương 548: Lấy Đầu Chó Của Ngươi!
“La Thiên, thái tử kính rượu ngươi, ngươi nên đáp lại chứ!”
Hoàng hậu không vui nhăn mày.
Thái tử là con trai của bà ta, vậy mà La Thiên lại không cho chút mặt mũi nào, làm lơ thái tử ở đằng kia, bà ta rất bất mãn với hành vi của La Thiên.
“Được, để ta trả hắn một ly!”
Cuối cùng La Thiên cũng mở miệng.
Nghe vậy, các cao tầng hoàng thất đều nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra đúng là có hi vọng hòa giải.
“Để ta, La huynh cứ tùy ý đi!”
Thái tử cũng nở nụ cười, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
“Ta không thích uống rượu, ngươi uống thay ta đi.”
La Thiên nâng chén rượu trước người lên trực tiếp hắt đi.
Rào!
Rượu bị hắt thẳng lên khuôn mặt của thái tử Lý Thịnh.
Cái gì?
Đám người cả kinh, không ai ngờ La Thiên lại dám hắt rượu lên mặt thái tử trước mặt cao tầng hoàng thất và quốc quân hoàng hậu như vậy.
Sắc mặt thái tử Lý Thịnh lập tức trở nên vặn vẹo, gã ta nghiến chặt răng, cố nén cơn giận, thanh âm trầm thấp nói: “La Thiên, ngươi có ý gì?”
“La Thiên, ngươi làm gì vậy? Con ta kính rượu ngươi mà ngươi dám hắt rượu như vậy ư?”
Hoàng Hậu vô cùng tức giận.
Quốc quân Thương Vân Quốc lập tức giữ chặt bàn tay hoàng hậu, trấn an bà ta.
Nếu hắt một chén rượu là có thể khiến La Thiên nguôi giận thì lão có thể chấp nhận được.
“Làm sao? Ngươi cũng muốn à?”
La Thiên lộ ra ý cười nghiền ngẫm, bàn tay nhẹ nhàng vung lên.
Phụt!
Chén rượu trong tay tam hoàng tử bay ra, rượu bên trong văng lên mặt hoàng hậu, lớp hóa trang không còn, nếp nhăn hiện ra, trông vô cùng chật vật.
“Ngươi...”
Hoàng Hậu tức muốn hộc máu, giơ ngón tay chỉ vào hắn, sắc mặt hung ác!
“La Thiên, ngươi làm gì vậy?”
Sắc mặt quốc quân Thương Vân Quốc trở nên âm trầm.
La Thiên quá to gan, trong yến hội long trọng này mà dám hắt rượu lên người thái tử và hoàng hậu, chỉ sợ kế tiếp sẽ đến lượt quốc quân là lão!
La Thiên là đệ tử Vân Tiêu Tông không có nghĩa là hắn có thể tùy ý làm bậy.
Hiện giờ Thương Vân Quốc dựa dẫm vào Trịnh Thân Vương, mà nhân mạch của Trịnh Thân Vương cũng kéo dài đến bên trong cao tầng Vân Tiêu Tông!
“La Thiên, thái tử và hoàng tử chủ động kính rượu ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy?”
“Ngươi bất kính với thái tử và hoàng hậu trước mặt mọi người như vậy là không đúng, hãy nhận lỗi đi!”
Cao tầng hoàng thất chủ trương không cần xin lỗi La Thiên lập tức bất mãn đứng chỉ trích.
“Ha hả, La Thiên, đừng giận, mọi người hãy ngồi xuống dùng bữa đi!”
Bên cạnh La Thiên, phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ mở miệng khuyên bảo.
Y thấy La Thiên không dao động, mặc kệ mình thì chuyển sang nói với La Nhất Thành và thiếu nữ nhỏ xinh: “Tới đây, các ngươi cũng có bàn, ngồi xuống nếm thử đi!”
Phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ cảm thấy nếu La Thiên đã mang hai người này thì quan hệ chắc chắn là không tầm thường, có thể lợi dụng hai đứa nhỏ này.
“Những thứ đó là gì vậy? Con người ăn được sao?”
La Thiên lộ vẻ ghét bỏ, nhấc chân đá một cước.
Ầm!
Chiếc bàn bạch ngọc có chu vi mấy mét bị đá bay, rượu và thức ăn rơi đầy đất.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Không ai ngờ La Thiên dám hạ thủ hạ cước trong yến hội Chính Thiên cung!
Đến lúc này, đám cao tầng hoàng thất cũng nhận ra một điều.
La Thiên tới đây không phải để ăn cơm mà là để báo thù!
Quả đúng là như thế!
La Thiên sẽ không nhân từ nương tay với kẻ thù!
Năm xưa hắn bị cao thủ Thương Vân Quốc vây bắt, một đường đuổi giết đến biên cảnh Thương Vân Quốc, trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào.
Thù lớn như thế có thể xóa bỏ chỉ bằng một tiếng xin lỗi hay một bàn rượu và thức ăn ư?
Đừng mơ!
Đúng lúc này, một nữ tử cao quý minh diễm xuất hiện ngoài đại điện.
“La đại ca...”
Người đó là Vân Tú quận chúa.
Trước đó nàng bận bế quan nên tới hơi trễ.
“Vân Tú, ngươi tới đúng lúc lắm, hãy khuyên nhủ La Thiên đi!”
“La Thiên, chỉ cần ngươi nguyện ý hòa hảo thì việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra, ta có thể cho Vân Tú quận chúa đính hôn với ngươi, dù ngươi muốn trưởng công chúa thì ta cũng cho phép!”
Quốc quân Thương Vân Quốc lộ vẻ uy nghiêm âm trầm, nói thẳng ra ý đồ.
Vân Tú quận chúa nghe vậy thì khuôn mặt đoan trang nhã nhận lập tức đỏ bừng.
Từ khi nàng đột phá Linh Hải cảnh trung giai, cao tầng hoàng thất liền vô cùng coi trọng nàng, muốn nàng liên hôn với hoàng tử cường quốc khác.
Vân Tú quận chúa phản đối cực lực mối liên hôn chính trị như vậy, nhưng nếu đối tượng là La Thiên... hình như cũng không tồi.
“Cái gì?”
Trưởng công chúa kinh hoảng, tức giận trừng quốc quân Thương Vân Quốc.
Vị huynh trưởng này của nàng đúng là có thể làm bất cứ chuyện gì vì tính mạng của mình, không ngờ lão lại dám nói rằng sẽ tặng muội muội ruột thịt của mình cho người ta trước mặt nhiều người như vậy!
“Ha hả! Lý Trường Thắng!”
La Thiên khẽ cười một tiếng.
“To gan, sao có thể hô thẳng tên quốc quân như vậy!”
“Đây là tử tội!”
Vài vị cao tầng hoàng thất lập tức quát mắng!
“Ta nói thẳng vậy, lần này La mỗ tới cửa bái phỏng chính là để lấy đầu chó của ngươi!”
La Thiên nở nụ cười nhạt kiêu ngạo càn rỡ, quanh thân nổi lên một trận gió lốc vô hình thổi quét tứ phương!
. . .
“Lần này La mỗ tới cửa bái phỏng chính là để lấy đầu chó của ngươi!”
Trong Chính Thiên cung vang vọng câu nói này kiêu ngạo bá đạo này!
Đám cao tầng hoàng thất nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng vô cùng chấn động!
Kẻ khiếp sợ nhất ở đây là La Nhất Thành và thiếu nữ nhỏ xinh.
Hai người ngây ngốc, cứng đờ như hoá thạch!
Sao người này có thể to gan cuồng vọng như vậy? Dám đứng trong Chính Thiên cung, ở trước mặt cao tầng Thương Vân Quốc nói rằng đến lấy... Đầu chó của quốc quân Thương Vân Quốc.
Cả đời này, bọn họ chưa bao giờ gặp chuyện gì khủng bố như thế!
Nhưng đúng là kích thích thật!
“Tặc tử to gan, ngươi nói cái gì?”
“Người đâu, bắt lấy tên đại nghịch bất đạo này cho ta!”
Sau khoảnh khắc yên tĩnh, Chính Thiên cung đột nhiên bùng nổ, chấn động phạm vi mấy trăm dặm, kinh động tất cả cấm vệ quân!
Toàn bộ Chính Thiên cung nhanh chóng bị cấm vệ quân bao vây, một con ruồi cũng không thể lọt vào!
“La Thiên, ta hảo tâm mở tiệc muốn hóa giải ân oán với ngươi, ngươi kiên quyết muốn làm vậy ư?”
Sắc mặt quốc quân Thương Vân Quốc âm lệ hung ác!
Thân là vua một nước, lão chưa bao giờ bị nhục nhã như thế!
“Ta chỉ đang đáp trả lại những chuyện mà ngươi từng làm với ta mà thôi!”
La Thiên bình tĩnh lãnh đạm đáp.
“Vậy ư? Vậy phải xem ngươi có năng lực hay không đã?!”
Sắc mặt quốc quân trở nên âm lãnh.
Vèo! Vèo! Vèo!
Bên trong đại điện bỗng có ba người - hai nam một nữ - lao ra.