Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 562 - Chương 562: Tâm Ma Hoa

Chương 562: Tâm Ma Hoa Chương 562: Tâm Ma Hoa

Chương 562: Tâm Ma Hoa

Kế tiếp, La Thiên định chuẩn bị để đột phá Địa Nguyên Cảnh, sau đó thử tu luyện Hư Âm Kiếm Pháp, biến nó thành sát chiêu của hắn.

Để đột phá Địa Nguyên Cảnh, hắn có một trái Địa Linh Quả có thể luyện chế thành Địa Linh Đan, gia tăng xác suất đột phá.

“Đến gặp sư tôn trước.”

La Thiên ngẫm nghĩ rồi đứng dậy rời đi.

Luyện Dược Phong.

Phủ đệ Mộ Vân Thạch, trong phòng luyện đan.

Mộ Vân Thạch lười nhác ngồi trên ghế, cầm bầu rượu rót vào trong miệng.

“Haizz! Lão phu không muốn thu đồ đệ nên mới cho hắn một mục tiêu thật cao, để hắn tham gia thiên kiêu đại hội, không ngờ...”

Mộ Vân Thạch thở dài.

Chuyện La Thiên chết trong bí cảnh bí ẩn khiến ông có chút tự trách.

La Thiên là kỳ tài ngút trời, nếu không ngã xuống thì thành tựu tương lai khó có thể tưởng tượng.

Bỗng nhiên, Mộ Vân Thạch cảm nhận được chút động tĩnh.

“Kẻ nào tới trộm đan?”

Mộ Vân Thạch quát.

“Sư tôn! Là ta.”

La Thiên đi tới.

Mộ Vân Thạch sửng sốt ngồi thẳng dậy, hai mắt đen nhánh vẩn đục sáng lên.

“Tiểu tử, sao ngươi trở về được?”

Mộ Vân Thạch kinh ngạc hỏi.

Ông xấu hổ buông bầu rượu, những lời ông vừa nói chắc La Thiên không nghe được đâu nhỉ...

“Không chết nên về.” La Thiên cười đáp.

Mộ Vân Thạch cũng cười: “Tiểu tử, ngươi gặp đại nạn mà không chết, chắc chắn sẽ hạnh phúc tới cuối đời!”

“Sư tôn, ta đã đạt được tiêu chuẩn ngài đạt ra lúc trước rồi.”

La Thiên lên tiếng.

Mộ Vân Thạch lộ vẻ xấu hổ.

Lúc trước, ông đặt ra mục tiêu cho La Thiên là 20 hạng đầu thiên kiêu đại hội, nếu không làm được thì danh phận thầy trò sẽ kết thúc!

Ông từng nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ kết thúc.

Nhưng khi đại trưởng lão dẫn dắt đội ngũ trở về, nói với ông rằng La Thiên đã trở thành Thiên Kiêu Chi Vương

Nếu không phải chính miệng đại trưởng lão nói ra thì Mộ Vân Thạch sẽ không tin tưởng được.

“Không tồi, trở thành Thiên Kiêu Chi Vương cũng tương đương với việc đứng đầu thế hệ trẻ trên đại lục này.”

Mộ Vân Thạch khen tặng.

Sau đó ông mới dò hỏi La Thiên đã thu hoạch được gì trong bí cảnh bí ẩn.

Mộ Vân Thạch đã hỏi thăm, trong đám người tiến vào bí cảnh cùng La Thiên, chỉ có Tề Vân Thiên thu hoạch tương đối phong phú, lấy được một kiện Huyền Khí!

Những người còn lại vì bị Hải Liệp tộc săn đuổi và không thể tiến vào truyền thừa bảo địa nên thu hoạch rất bình thường, còn kém hơn thiên tài tiến vào Huyền Lôi truyền thừa và Kiếm Trủng bí cảnh.

“Đúng, ta thu hoạch được không ít...”

La Thiên kể rõ thu hoạch của mình lần này nhưng che giấu chuyện truyền thừa Võ Tôn và Băng Long Hàn Thiên Thạch, bởi vì 2 thứ này quá quý giá.

“Bán Huyền Khí và kiếm pháp Vương cấp ư?”

Mộ Vân Thạch chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ thu hoạch của La Thiên kinh người như thế, gần như là thu hoạch phong phú nhất trong tất cả những người tiến vào bí cảnh.

“Đây không phải bán Huyền Khí, mà là Huyền Khí!”

Khi Mộ Vân Thạch nhìn thấy thanh kiếm thì đôi mắt lập tức bắn ra ánh sao.

La Thiên kinh ngạc, không ngờ Mộ Vân Thạch liếc mắt một cái mà đã nhìn ra, quả nhiên sư tôn của hắn không đơn giản, lai lịch cũng rất thần bí.

“Về sau đừng lấy binh khí này ra trước mặt Địa Nguyên Cảnh cao giai! Chuyện kiếm pháp Vương cấp cũng đừng nói với bất cứ kẻ nào.”

Mộ Vân Thạch trịnh trọng dặn dò.

La Thiên khẽ gật đầu.

Địa Nguyên Cảnh cao giai có khả năng nhìn thấu thứ này là một kiện Huyền Khí.

Ở phủ Trịnh Thân Vương, Trịnh trưởng lão không nhận ra là bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa lão ta chỉ âm thầm quan sát.

Mà giá trị của kiếm pháp Vương cấp thì còn quý giá hơn cả Huyền Khí.

“Tiểu tử ngươi vẫn còn thu hoạch khác mà không nói đúng không?”

Mộ Vân Thạch liếc La Thiên, trong lòng có chút giật mình nhưng ông không hỏi nhiều.

“Sư tôn, tu vi của đệ tử đã tới Linh Hải cảnh cửu trọng đỉnh, sắp đột phá Địa Nguyên Cảnh, mà ta có một trái Địa Linh Quả...”

La Thiên chủ động nói.

Nhờ người ngoài luyện đan thì phải chi trả Linh Nguyên Tệ và điểm cống hiến, trong khi sư tôn hắn chính là một luyện dược sư.

“Để Địa Linh Quả đó, vài ngày sau tới lấy Địa Linh Đan là được.” Mộ Vân Thạch thản nhiên đáp lời.

“Đa tạ sư tôn!”

Sau khi nói lời cảm tạ, La Thiên chuẩn bị rời đi, nhưng bước chân của hắn tạm dừng, hắn dùng phương pháp xem khí quan sát sư tôn một chút.

Cột thanh khí trên đỉnh đầu Mộ Vân Thạch khổng lồ tráng lệ, tản ra quang mang lộng lẫy và long khí nhàn nhạt, xông thẳng lên trời, dị tượng phi phàm.

Xét về quy mô, cột thanh khí của sư tôn còn hơn cả 3 vị trưởng lão Vân Tiêu Tông, cũng là mệnh cách tiền đồ kinh người nhất mà La Thiên từng gặp.

Nhưng Mộ Vân Thạch chỉ là một luyện dược sư không chút tiếng tăm gì ở Vân Tiêu Tông.

Trên cột thanh khí bị một tầng sương mù u ám bao phủ, như là bảo châu phủ bụi trần.

“Rốt cuộc sư tôn đã trải qua chuyện gì?”

La Thiên có chút tò mò với lai lịch và quá khứ của Mộ Vân Thạch.

“Sư tôn, lần này đệ tử trở về từ bí cảnh bí ẩn, có mang lễ vật về để tặng cho ngài!”

La Thiên chủ động mở miệng.

“Ồ? Đồ của ngươi làm gì lọt nổi mắt ta, không cần.”

Mộ Vân Thạch lộ vẻ ghét bỏ.

Thực tế là ông không muốn nhận đồ của La Thiên.

Nhưng La Thiên vẫn lấy ra Tâm Ma Hoa đưa đến trước mặt Mộ Vân Thạch.

“Tâm Ma Hoa?”

Mộ Vân Thạch hơi giật mình, ánh mắt lạnh lùng trầm lắng.

Bởi vì tác dụng đặc thù của Tâm Ma Hoa nên nó cực kỳ sang quý, võ giả Thiên cấp cũng muốn tranh đoạt.

“Ngươi cảm thấy vi sư có tâm ma ư?”

Mộ Vân Thạch nhíu mày, sắc mặt có chút tối tăm.

Trước đó La Thiên chỉ là suy đoán, hiện tại thấy Mộ Vân Thạch phản ứng như vậy thì đã chẳng định được ý nghĩ của mình.

Hắn buông Tâm Ma Hoa rồi xoay người rời đi.

Sắc mặt Mộ Vân Thạch dần dần hòa hoãn, nhìn chằm chằm Tâm Ma Hoa trên bàn, hồi lâu sau mới than một tiếng: “Tâm Ma Hoa, hóa tâm ma, bây giờ còn cần nữa sao?”

Bình Luận (0)
Comment