Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 590 - Chương 590: Dạy Ngươi Cách Làm Người

Chương 590: Dạy Ngươi Cách Làm Người Chương 590: Dạy Ngươi Cách Làm Người

Chương 590: Dạy Ngươi Cách Làm Người

“Luận võ bắt đầu!”

Trọng tài là một tu sĩ Địa Nguyên Cảnh cao giai thuộc phủ thành chủ, cũng là công chứng viên.

Quy tắc luận võ rất đơn giản.

Hai phe phái ra năm người, đấu một chọi một, kẻ thua trận sẽ bị loại, cứ như vậy cho đến khi một phe bị đào thải toàn bộ!

Trận đầu, phe Tử Lân tộc phái Hạ Bằng ra, hiển nhiên là bọn họ muốn lấy trận thắng đầu!

Nhưng Thu Hồ tộc cũng có suy nghĩ này, bọn họ phái ra thiên tài phù hợp tiêu chuẩn mạnh nhất trong tộc.

Một thanh niên văn nhã cầm bút lông lên đài.

Y là Địa Nguyên Cảnh tam trọng, thực lực tương đương Hạ Bằng!

“Vừa đấu là kịch tính vậy rồi!”

“Có trò hay để xem rồi!”

Không ít người vây xem lộ vẻ phấn chấn.

Trận chiến vừa bắt đầu đã vô cùng kịch liệt.

Thanh niên văn nhã cầm bút lông vẽ ra một đạo thủy quang sâu thẳm dày đặc, nhanh chóng bắn về phía Hạ Bằng.

“Hừ, đã muốn ganh đua cao thấp với ngươi từ lâu, hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải thua ở đây!”

Hạ Bằng hét lớn, hai móng hiện ra màu tím sẫm, từng đạo gió xoáy sắc bén như đao quấn quanh, gã bỗng nhiên tấn công.

Ầm!

Mỗi ngón tay như một lưỡi dao vô cùng sắc bén đánh ra, cắt nát thủy quang.

Thanh niên văn nhã chuyển đầu bút, quét ra một dòng mực đen mãnh liệt!

Hai người thực lực ngang nhau, trên đài luận võ, quang hoa đen tím không ngừng vỡ nát, trận chiến vô cùng kịch liệt.

“Không hổ là thiên tài Tử Lân tộc và Thu Hồ tộc, thực lực hai người này rất mạnh!”

Đám người xem reo hò kịch liệt.

“Hai người này rất mạnh!”

Sắc mặt Dịch Tĩnh Văn lộ vẻ trầm trọng.

La Thiên khẽ gật đầu.

Rõ ràng thực lực võ giả ngoại giới mạnh hơn võ giả Đông Thần đại lục.

Thực lực của hai gã thiên tài kia thậm chí còn mạnh hơn cường giả Địa Nguyên Cảnh tam trọng lâu năm của Đông Thần đại lục!

“Không tốt, thế công của Hạ Bằng hung mãnh hơn rồi!”

Có người cả kinh.

Hạ Bằng dũng mãnh hơn, thế công sắc bén nhanh chóng, thanh niên văn nhã như bị vây nhốt trong cơn lốc dao gió, bốn phương tám hướng đều là nguy cơ, y đổi công làm thủ.

Vèo vèo!

Trên người thanh niên văn nhã không ngừng xuất hiện vết thương mới.

“Mặc Hồ Sát!”

Thanh niên văn nhã thi triển sát chiêu, bút lông phất lên hóa thành một yêu hồ đen nhánh cao đến 10 mét, nó vô cùng hung mãnh tấn công Hạ Bằng!

“Hừ, trò mèo, chết đi!”

Hạ Bằng cũng dùng đến sát chiêu, ngưng tụ ra một ma trảo lớn đến mười mấy mét, tản ra ma sát khí ngập trời.

Yêu hồ bị ma trảo xé nát.

Thanh niên văn nhã bị đánh bay, thương thế thảm trọng, toàn thân đẫm máu!

Hạ Bằng định nhân cơ hội phế bỏ thanh niên văn nhã nhưng đối phương đã kịp thời hô: “Ta nhận thua!”

Dựa theo quy củ, nếu đối thủ không nhận thua, dù bị giết chết thì kẻ hạ sát thủ cũng không cần phụ trách.

“Ha ha ha! Đánh hay lắm!”

Cao tầng Tử Lân tộc đều cười to khen ngợi!

Thiên tài phù hợp tiêu chuẩn mạnh nhất Thu Hồ tộc đã thua trong tay Hạ Bằng, phần thắng của Tử Lân tộc là rất lớn!

“Chắc không đến mức La Thiên không có cơ hội lên sân đấy chứ?”

Tử Sơn phỏng đoán trong lòng.

“Hạ Bằng, ngươi có thể lựa chọn tiếp tục ứng chiến hoặc là nghỉ ngơi!”

Trọng tài hỏi.

“Tiếp tục ứng chiến!”

Hạ Bằng khí phách đáp lại.

Vương bài Thu Hồ tộc đã thua trong tay gã, kế tiếp chỉ còn đám nhãi nhép yếu ớt mà thôi.

Thân là con cháu chi nhỏ, địa vị của gã rất thấp, gã định nhân cơ hội này để phô diễn khả năng của chính mình!

“Vậy để ta gặp thiên tài Tử Lân tộc đi!”

Một nam tử toàn thân che kín hắc giáp, bộ dạng tà dị lên đài!

Khi kẻ này xuất hiện, toàn trường lập tức ồ lên!

“Đó không phải là Hắc Nha - thiên tài Yêu tộc Ngọc Lưu giới sao?”

“Không ngờ Thu Hồ tộc lại mời ngoại viện! Ở Ngọc Lưu giới, Hắc Nha rất có uy danh, từng đánh bại mười cường địch liên tiếp trong đấu trường!”

Nếu chỉ là một thiên tài bình thường lên đài thì có lẽ Hạ Bằng có thể tiếp tục thắng lợi.

Nhưng thực lực Hắc Nha mạnh hơn Hạ Bằng, trước đó Hạ Bằng còn chiến đấu kịch liệt một hồi, chắc chắn gã không có phần thắng!

Như vậy, vương bài của Tử Lân tộc sẽ bị đào thải trực tiếp!

“Không ngờ lại là thiên tài vị diện khác!”

Cao tầng Tử Lân tộc lộ sắc mặt ngưng trọng.

Trên đài luận võ, Hạ Bằng cũng cảm nhận được áp lực.

Nếu biết trước thì vừa rồi gã nên chọn nghỉ ngơi, chờ những người khác tiêu hao sức lực của Hắc Nha, sau đó gã sẽ có cơ hội thủ thắng!

“Luận võ bắt đầu!”

Trọng tài tuyên bố.

Khóe miệng Hắc Nha nhếch lên, trong tay xuất hiện một thanh hắc kiếm, gã ta đâm ra một đạo kiếm quang lạnh băng tịch mịch khiến người ta cảm nhận được cảm giác nguy cơ trí mạng, gã ta tấn công vào điểm yếu hại của Hạ Bằng!

Ầm!

Hạ Bằng vung trảo, đánh nát công kích của Hắc Nha, thân hình gã lui về phía sau một bước.

Không đợi gã phản ứng, Hắc Nha đã tiếp tục đánh tới!

Hung mãnh! Ngoan độc! Nhanh chóng!

Vèo!

Bả vai Hạ Bằng bị chém thương, gã lập tức cảm nhận được tốc độ chân nguyên vận chuyển trở nên chậm chạp, thậm chí cánh tay không còn linh hoạt!

“Công kích của gã ẩn chứa độc tố!”

Hạ Bằng giật mình.

Gã đã bị thương, độc tố xâm lấn, trạng thái liên tục giảm sút!

Sau mười mấy chiêu, Hạ Bằng đã có thêm vài vết thương, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nghĩ đến quy củ luận võ tàn khốc, Hạ Bằng không cam lòng nhưng lại sợ hãi mở miệng: “Ta nhận...”

Còn chưa nói xong, kiếm pháp của Hắc Nha bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, hắc quang chợt lóe, Hạ Bằng cảm thấy cánh tay mình đau đớn.

Cúi đầu nhìn, gã thấy cánh tay mình đã rơi xuống mặt đất!

“Ta nhận thua, ta nhận thua!”

Hạ Bằng hoảng sợ hô, khóe mắt còn lóe lên ánh nước.

“Thật mạnh, không hổ là Hắc Nha!”

Hiện trường ồn ào hoan hô, cao tầng Thu Hồ tộc thoải mái nở nụ cười.

Cao tầng Tử Lân tộc xụ mặt.

Vương bài Hạ Bằng của bọn họ đã bị đánh bại!

Kế tiếp phải đánh thế nào? Ai địch nổi Hắc Nha?

Nếu Hắc Nha chấp nhận xa luân chiến, vậy bốn tuyển thủ kế tiếp của Tử Lân tộc có khả năng đánh bại gã ta.

Dù vậy, Thu Hồ tộc vẫn còn lại ba tuyển thủ!

Bọn họ thua rồi!

Cao tầng Tử Lân tộc vắt hết đầu óc mà vẫn không nghĩ ra biện pháp thủ thắng! Đối mặt với kẻ địch thực lực cường đại, âm mưu kế sách, bài binh bố trận đều không có bất cứ ý nghĩa gì.

Bỗng nhiên Tử Sơn mở miệng: “Phụ thân, La Thiên thỉnh cầu xuất chiến, hắn tin rằng có thể mang chiến thắng về cho tộc ta!”

Cao tầng Tử Lân tộc sửng sốt nhìn về phía Tử Sơn, ngay sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm La Thiên!

“Hả?”

La Thiên sửng sốt, hắn chưa nói gì cả.

Tên Tử Sơn này đúng là muốn nhắm vào hắn đến cùng, chỉ cần có cơ hội thì sẽ dùng mọi khả năng để quấy rối!

Việc đã đến nước này, La Thiên đành bước ra: “Vậy để ta lên đi!”

Cao tầng Tử Lân tộc càng giật mình.

La Thiên không phủ nhận ư?!

Đầu óc tiểu tử này có vấn đề à? Hay hắn bị điên?

“Ha ha ha, Tử Lân tộc tự biết không thắng được nên cố ý mời một diễn viên tới góp vui sao?”

Một nhân vật cao tầng của Thu Hồ tộc trêu chọc La Thiên, cười to trào phúng.

Bốn phía vang lên tiếng cười vang!

Đến Hạ Bằng mà còn bị đánh bại dễ dàng, một Nhân loại Địa Nguyên Cảnh nhất trọng đỉnh lại dám tuyên bố sẽ mang thắng lợi về cho Tử Lân tộc, đây quả là một câu chuyện cười!

Trong tiếng cười nhạo, La Thiên bay lên đài luận võ.

Hắc Nha lộ vẻ nhàm chán, khinh thường nhìn La Thiên, sau đó đi xuống đài.

Sau một trận chiến, tuyển thủ có thể lựa chọn nghỉ ngơi hoặc là tiếp tục nghênh chiến.

“Kế tiếp, Tử Lân tộc không còn kẻ nào đáng giá để ta ra tay.” Hắc Nha nói với cao tầng Thu Hồ tộc.

Cao tầng Thu Hồ tộc không bất mãn chút nào.

Một thanh niên cường tráng quát to: “Nhóc con, để ta dạy ngươi cách làm người!”

Vèo!

Kẻ đó đằng không bay lên cao, lao về phía đài luận võ!

Thanh niên cường tráng này là kẻ yếu nhất trong 5 tuyển thủ của Thu Hồ tộc, tu vi chỉ đạt tới Địa Nguyên Cảnh nhị trọng.

Y vốn cho rằng mình chỉ tới cho đủ số, phụ trợ cho đám thiên tài trong tộc.

Không ngờ Tử Lân tộc lại phái ra võ giả Nhân loại yếu như vậy, đương nhiên y phải cướp cơ hội lên sân phô diễn một phen!

“Dạy ta cách làm người sao?”

La Thiên khẽ nâng mắt, lạnh lùng nhìn thanh niên cường tráng từ trên không trung nhảy xuống!

Bá!

Tàn ảnh chợt lóe, gió xoáy nổi lên, La Thiên nhảy lên không trung, bỗng nhiên thân ảnh lao đến bên cạnh thanh niên cường tráng.

“Cái gì? Quá nhanh... Aaaaa...”

Thanh niên cường tráng kinh hãi, còn chưa nói xong thì đã bị La Thiên một phát đá trúng eo.

Ầm!

Thanh niên cường tráng văng xa, ngã chổng vó, bụi bặm bay mù mịt.

Bình Luận (0)
Comment