Chương 629: Tiền Cược
“Ba ngày sau, mang tiền tới là có thể chuộc lại hai vị bằng hữu của ngươi.” Quản sự nói.
Đúng lúc này, một đám người vội vàng đi tới, kẻ cầm đầu là nam tử kim bào tên Lệ Sơn.
“Ngươi thật to gan, ván cược của bản công tử mà ngươi dám can thiệp, hại bản công tử mất trắng hai vạn Linh Nguyên Tệ!”
Lệ Sơn sắc mặt âm trầm, căm tức nhìn La Thiên.
“Ta chỉ có thể nói tiếng xin lỗi mà thôi!”
La Thiên vốn không muốn hại người khác mất tiền.
“Xin lỗi thì có ích gì!”
“Đổng quản sự, mau phái tên Bạch Cẩu kia chiến thêm trận nữa, bản công tử muốn cược hắn chết!”
Lệ Sơn quát.
Sắc mặt La Thiên trầm xuống, chắc chắn Lệ Sơn đã nghe được cuộc đối thoại giữa hắn và Đổng quản sự, biết hắn muốn chuộc lại Bạch Cẩu.
Với tình huống hiện giờ của Bạch Cẩu, nếu chiến thêm trận nữa thì chắc chắn sẽ chết.
“Chuyện này...”
Đổng quản sự lộ vẻ khó xử, gã ta vừa đáp ứng với La Thiên, nhưng Lệ Sơn có lai lịch không nhỏ, đổng quản sự không dám đắc tội, hơn nữa Lệ Sơn còn thua nhiều thắng ít khi chơi ở đây, là kim chủ của bọn họ, cần nịnh bợ thật tốt.
“Lệ Sơn công tử chờ một lát, ta lập tức đi an bài.”
Đổng quản sự cười nịnh, sau đó lạnh nhạt liếc La Thiên: “Muốn chuộc người thì cầu Lệ Sơn công tử đi.”
“Ngươi... Sao lại như vậy?!”
Dịch Tĩnh Văn buồn bực.
Đã đáp ứng rồi mà lại dám đổi ý.
Lệ Sơn lộ vẻ đắc ý, ngạo nghễ quát: “Tiểu tử thúi, nhớ kỹ đấy, sau này đừng phá hỏng nhã hứng của bản công tử, nếu không ta sẽ khiến ngươi trở thành nô lệ trong Sinh Tử Tù Đấu Trường!”
Gã trực tiếp uy hiếp!
“Vừa nhìn đã biết các ngươi đến đây lần đầu tiên.”
“Phụ thân của Lệ Sơn công tử là nhân vật cao tầng trong Võ Thị Linh Điện, mấy cái các ngươi nên biết điều thì hơn!”
Đám tiểu đệ của Lệ Sơn diễu võ dương oai.
“Nhưng nếu ngươi thật sự muốn cứu bằng hữu của mình thì bản công tử cũng không phải người máu lạnh vô tình.”
Lệ Sơn đột nhiên đổi giọng.
Trong mắt gã lập loè hàn quang âm lãnh, âm hiểm cười nói: “Bằng hữu của ngươi đã bị thương, tái chiến thì chắc chắn sẽ chết, như vậy chẳng có gì thú vị! Hay là ngươi thay thế bằng hữu lên sân đấu đi!”
Lệ Sơn cười lạnh.
Vừa rồi La Thiên làm gã thua cược, vậy nên gã rất hận La Thiên.
Gã muốn thấy La Thiên bị địch nhân hành hạ đến chết trong đấu trường!
“Ha hả, tiểu tử, ngươi dám không?”
“Đến gan thay thế bằng hữu lên sân đấu cũng không có thì còn nói gì đến việc cứu bằng hữu, mau cút đi!”
Bên cạnh, mấy người còn lại quát.
Sau khi đám người Lệ Sơn châm chọc La Thiên vài câu thì xoay người rời đi.
Bọn họ cảm thấy sẽ không có kẻ nào nguyện ý chủ động tiến vào Sinh Tử Tù Đấu Trường.
Cái giá của thua trận ở đây chính là sinh mệnh!
“Có gì mà không dám?”
La Thiên bình tĩnh mở miệng.
Đám người Lệ Sơn lập tức giật mình xoay người lại.
Tùy tiện kích tướng một chút mà La Thiên lại đáp ứng, không biết nên khen hắn đơn thuần hay là ngu xuẩn nữa.
“Được! Rất can đảm!”
Lệ Sơn khen ngợi với ngữ khí trào phúng.
“Đổng quản sự, cho hắn lên sân đi!”
Lệ Sơn vô cùng chờ mong, sợ La Thiên đổi ý.
“Tiểu tử, tiến vào Sinh Tử Tù Đấu Trường phải ký kết khế ước, nếu ngươi chết thì không liên quan gì đến chúng ta.”
Đổng quản sự xác nhận lại với La Thiên.
“Được!”
La Thiên bình tĩnh đáp.
Đối thủ trong tù đấu trường thường có thực lực tương đương nhau, không kẻ nào được phép thắng lợi dễ dàng.
Bởi vậy, đối thủ của La Thiên cùng lắm chỉ là Địa Nguyên Cảnh nhị trọng hoặc nhị trọng đỉnh mà thôi.
Với cuộc chiến như vậy, La Thiên cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ không thua, tham chiến một ván thì có sao đâu?
“Được, vậy thì ký khế ước đi.”
Đổng quản sự dẫn La Thiên đi.
Sau khi ký kết khế ước, hắn theo Đổng quản sự đi vào một thông đạo tối tăm.
Đối diện, Bạch Cẩu bị đeo còng tay xích chân, bị nhân viên dẫn dắt đi tới.
“Ưm?”
Bạch Cẩu thấy La Thiên thì thần sắc vô cùng kích động nhưng không nói ra lời, hình như là vì mặt nạ trên mặt y.
La Thiên đã đoán đúng, người này đúng là Diệp Phong!
Diệp Phong mới vừa chấp nhận vận mệnh bi thảm của mình, không ngờ lại gặp được La Thiên ở đây.
Nhớ lại trong trận chiến ban nãy, y bỗng nhiên nghe được một câu nhắc nhở, hóa ra đó là La Thiên giúp y.
Nhưng sao La Thiên lại đến đây?
“Ha hả, bằng hữu ngươi muốn cứu ngươi nên đích thân lên sân khấu, chúc các ngươi may mắn!”
Đổng quản sự cười nói.
Nếu La Thiên chết trong tù đấu trường thì sẽ không còn ai chuộc Diệp Phong nữa.
“Ưm!”
Diệp Phong kêu to nhưng không phát ra được thanh âm.
Y muốn ngăn cản La Thiên, sao lại vì y mà mạo hiểm tính mạng như thế?
“Diệp sư huynh yên tâm đi.”
La Thiên bình tĩnh an ủi.
Hắn nhớ lại lúc tham gia thiên kiêu đại hội, hắn gặp Diệp Phong trong sân đấu, Diệp Phong vì vinh dự tông môn mà chủ động làm bồi luyện cho hắn.
Tuy Diệp Phong có vẻ lạnh lùng nhưng y đã chiếu cố La Thiên.
Hắn nhất định sẽ cứu vị sư huynh đồng môn này ra.
La Thiên đi theo Đổng quản sự vào Sinh Tử Tù Đấu Trường.
“Chư vị, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, có người muốn đến Sinh Tử Tù Đấu Trường thể nghiệm một chút!”
Đổng quản sự tuyên bố với đám đông người xem.
“Muốn kích thích mà đến Sinh Tử Tù Đấu Trường ư?”
“Ha ha ha, can đảm lắm, lão tử bội phục, ta sẽ cược ngươi chết!”
Quanh thính phòng vang lên tiếng cười nhạo.
Lúc này, cánh cửa sắt phía đấu trường đối diện mở ra, một hắc ảnh to lớn xuất hiện, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm La Thiên, lộ ra vẻ điên cuồng khát máu!
Ầm! Ầm! Ầm!
Một cự hổ màu đen đi ra, nó cao chừng 5 mét, tản ra lực áp bách cực lớn, cái đuôi nó trông như một cây roi dài, chóp đuôi là ngọn lửa đen đang cháy hừng hực.
“Đối thủ của ngươi là Tà Hỏa Hổ, tu vi Địa Nguyên Cảnh nhị trọng đỉnh, đã sống sót trong bốn trận đấu!”
Đổng quản sự giới thiệu.
“Đối phó một người mới mà lại lấy Tà Hỏa Hổ ra ư?!”
“Người này đắc tội với nhân viên Sinh Tử Tù Đấu Trường sao?”
Ở nơi đây, kẻ sống sót qua càng nhiều trận đấu chứng tỏ kẻ đó càng mạnh.
Sau khi đối thủ xuất hiện, khán giả lập tức đặt cược cho Tà Hỏa Hổ.
Phần thắng của La Thiên quá thấp.
Lệ Sơn cũng cược Tà Hỏa Hổ, gã lập tức cược 3 vạn Linh Nguyên Tệ.
“Thế nào, các ngươi muốn cược không?”
Một người hầu nhìn về phía đám người Nghiêm Lập Huy.
“Cược!”
Nghiêm Lập Huy nói với giọng khẳng định, sau đó lấy ra toàn bộ gia sản, tổng cộng có 5 vạn Linh Nguyên Tệ, cược cho La Thiên.
“Ta cũng cược!” Dịch Tĩnh Văn lấy ra 4 vạn Linh Nguyên Tệ.
“Ta cũng cược La đại ca thắng.”
Nghiêm Tiểu Hạ nói, tiếc là nàng chỉ có mấy ngàn Linh Nguyên Tệ.
Người hầu lập tức sửng sốt.
Vừa rồi mấy người này chưa từng đặt cược, gã cứ tưởng mấy người này không biết chơi cái này.
La Thiên vừa lên sân, những người này đều cược cho La Thiên, thật cổ quái.