Chương 638: Tặng Kiếm
3 câu hỏi của La Thiên khiến vị cao tầng Linh Điện đối diện câm miệng không trả lời được!
Những điều La Thiên vừa nói đều là sự thật!
“Chuyện này là do ta, nhưng ta cũng đã trả giá đắt, Lệ Sơn đã bị ngươi giết chết, việc này cho qua đi.”
Tên cao tầng Linh Điện kia khẩn cầu.
Hắn ta tu vi cao thâm, quyền cao chức trọng, bình thường người khác đều phải tất cung tất kính với hắn ta, hắn ta chưa bao giờ phải ăn nói khép nép như thế.
Nhưng vấn đề là bên cạnh La Thiên có một cường giả rất mạnh, kẻ đó chắc chắn đã đạt đến Thiên cấp!
“Giết!”
La Thiên lạnh lùng lên tiếng.
“Ngươi...”
Cao tầng Linh Điện ngẩn người, không ngờ La Thiên lại không nể mặt mũi hắn ta chút nào!
Hắn ta là cao tầng nắm giữ thực quyền trong Võ Thị Linh Điện! Vậy mà La Thiên lại dám giết hắn ta gần Võ Thị Linh Điện ư?
Hư ảnh nhân ngư thản nhiên ra tay, không chút do dự!
Cao tầng Linh Điện xoay người bỏ chạy.
Ầm!
Cách bọn họ chừng 3000 mét, một quả cầu lửa nổ mạnh chiếu sáng một vùng hư không.
Tên cao tầng Linh Điện kia cũng không phải đối thủ của hư ảnh nhân ngư, hắn ta bị nghiền áp đánh chết!
“Chủ nhân, chó săn chết sạch rồi!”
Hư ảnh nhân ngư nhìn về phía La Thiên, thần sắc phức tạp.
Thân hình nàng ta dần trở nên trong suốt rồi biến mất.
Đây không phải bản thể, Tần Ngạo Lam đã lợi dụng lực lượng của Võ Tôn bảo điện, dùng bí pháp cường đại để đưa một đạo hư ảnh vượt không gian hàng lâm.
.
Hư ảnh nhân ngư tiêu tán.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, băng cướp Kim Sư, người Sinh Tử Tù Đấu Trường và Hải Ma Cung toàn quân bị diệt.
Đám người Diệp Phong, Nghiêm Lập Huy hóa đá, khuôn mặt thân hình cứng đờ.
Tất cả địch nhân đều mạnh hơn bọn họ, còn có ưu thế áp đảo!
Hư ảnh nhân ngư bỗng nhiên xuất hiện rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao phải giúp bọn họ?
Mãi đến lúc hư ảnh nhân ngư tiêu tán, câu nói “Chủ nhân, đã giết sạch chó săn” của nàng khiến mọi người chấn động.
“Chủ nhân?”
Tồn tại khủng bố như vậy lại gọi ai là chủ nhân ở đây?
Mọi người lập tức nhìn La Thiên chăm chú.
“Quả là sâu không lường được!”
Nghiêm Lập Huy âm thầm kinh ngạc cảm thán.
Ban đầu khi mới theo La Thiên rời khỏi Tử Lân tộc, y chưa tin phục La Thiên, sau này trải qua rất nhiều sự kiện, tới bây giờ Nghiêm Lập Huy đã hoàn toàn khâm phục hắn.
Dường như không có chuyện gì có thể làm khó La Thiên.
“Lên đường!”
La Thiên thu hồi Lam Hải Thánh Châu.
Tuy rằng nguy cơ đã hóa giải nhưng không thể sơ suất.
Hải Ma Cung truy nã hắn, ba tên Hải Ma Cung kia chỉ là nhóm người đầu tiên tìm đến, chắc chắn sẽ có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba khác.
Lúc này, La Thiên nhờ Tần Ngạo Lam hỗ trợ, lần sau có lẽ sẽ không nhờ được nữa.
Nhân tố hàng đầu để Tần Ngạo Lam tương trợ chính là khoảng cách giữa hai người không quá xa.
Dù thế Tần Ngạo Lam cũng đã hao tổn rất lớn, cần mấy tháng mới có thể khôi phục, trong lúc này, nàng ta không thể ra tay hỗ trợ nữa.
Vèo!
Hư Không Thuyền khởi động phòng ngự tráo, biến mất trong hư không lạnh băng u ám.
Chỉ chốc lát sau, dường như có một đạo thần quang buông xuống, bên trong có một thân ảnh vĩ ngạn ẩn hiện.
Người này chính là điện chủ Võ Thị Linh Điện ở gần đây!
Trước đó không lâu, hắn ta cảm ứng được lực lượng Thiên cấp, vì thế mới tới đây tìm hiểu chân tướng.
Giờ phút này, trong hư không nơi đây chỉ có tàn chi đoạn hài trôi nổi.
“Hả?”
Điện chủ thấy một cái đầu, dường như đó là một vị cao tầng Linh Điện!
...
Trong khoang thuyền, Hồng Liên Kiếm trong tay La Thiên rung động nhè nhẹ, sinh ra một cỗ kháng cự mỏng manh.
“Thanh kiếm này đang dần hạ thấp độ chấp nhận đối với ta.”
La Thiên thấp giọng nỉ non.
Lúc trước hắn đã ưng thuận rất nhiều hứa hẹn thì mới lấy được Hồng Liên Kiếm.
Theo thời gian trôi đi, những hứa hẹn lúc trước không có cái nào được thực hiện, Hồng Liên Kiếm dần dần sinh ra bài xích.
“Có lẽ còn một nguyên nhân khác là thanh kiếm này đã tìm được người thừa kế thích hợp...”
La Thiên suy tư.
Một lát sau, hắn đưa ra một quyết định.
“Thôi, kiếm này không phù hợp với ta, chi bằng thành toàn nó.”
Tuy uy lực Hồng Liên Kiếm cường đại nhưng không thuận tay thực dụng bằng Băng U Kiếm.
La Thiên cầm Hồng Liên Kiếm đi đến phòng Nghiêm Tiểu Hạ, gõ vang cửa phòng.
Nghiêm Tiểu Hạ nhanh chóng mở cửa, tươi cười xán lạn hỏi: “La đại ca có chuyện gì sao?”
“Đi vào rồi nói!”
La Thiên lập tức đi vào.
Hắn ngồi cạnh bàn, đặt Hồng Liên Kiếm trên bàn.
Nghiêm Tiểu Hạ đóng cửa, sau đó tới châm trà cho La Thiên.
Từ thanh kiếm kia, nàng cảm nhận được sự lôi kéo và kêu gọi, ánh mắt không khỏi nhìn chăm chú vào nó.
“La đại ca, thanh kiếm này thật xinh đẹp.” Hai mắt Nghiêm Tiểu Hạ sáng lên, muốn đưa tay đụng vào nhưng rồi lại lập tức thu tay.
“Không sao cả, muốn xem thì xem đi.” La Thiên nâng chung trà lên uống một ngụm.
Nghiêm Tiểu Hạ gật đầu, nhẹ nhàng cầm lấy Hồng Liên Kiếm.
Keng!
Nàng nhẹ nhàng rút kiếm, bảo kiếm liền bị rút ra, quang hà đỏ đậm tỏa sáng, bên trong hiện ra liên văn màu đỏ.
La Thiên hơi sửng sốt.
Nhớ trước đây ở động phủ lâm thời của Hồng Liên Võ Tôn, thiên tài Khâu Việt Quốc và Trịnh Uy của Xích Long Vương Triều nghĩ mọi cách cũng không rút ra được, La Thiên còn phải ưng thuận đủ điều thì mới được Hồng Liên Kiếm tán thành.
Nhưng Nghiêm Tiểu Hạ lại chẳng cần cố sức, cứ thế nhẹ nhàng vừa rút đã ra.
“E rằng nếu bỏ lỡ người thừa kế tuyệt hảo này thì Hồng Liên Kiếm sẽ không cam lòng, càng thêm kháng cự ta.”
La Thiên thở dài trong lòng.
“Tiểu Hạ, kiếm đẹp không?”
“Đẹp.” Nghiêm Tiểu Hạ liên tục gật đầu.
Không chỉ đẹp mà Nghiêm Tiểu Hạ còn nhớ rõ rằng La Thiên đã dùng thanh kiếm này đánh thuyền trưởng băng cướp Kim Sư trọng thương, cảnh tượng khí phách vô song kia đến giờ vẫn không thể xóa nhòa khỏi tâm trí nàng.
“Nếu thích thì thanh kiếm này sẽ là của ngươi.”
La Thiên uống một ngụm trà, thoải mái nói.
“Được... A?”
Nghiêm Tiểu Hạ cười ha hả đáp ứng, sau đó đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm La Thiên.
“La đại ca đừng đùa...”
Nghiêm Tiểu Hạ từ chối, thanh kiếm này quá quý giá, nàng không thể cứ thế mà nhận như vậy.
La Thiên nghiêm túc nhìn về phía Nghiêm Tiểu Hạ, tỏ vẻ hắn không hề đùa giỡn.