Chương 672: Ngây Thơ
La Thiên ra khỏi phòng, đi vào Tông Vụ phân điện Bát Phong.
Ở đây có không ít người, phần lớn là đệ tử bàng thính.
Yêu cầu dành cho đệ tử chính thức rộng rãi hơn, trong nửa năm chỉ cần chấp hành một nhiệm vụ là được.
2 bên Tông Vụ phân điện có vài khối mộc bài, trên đó dán rất nhiều trang giấy, trên đó viết rõ các nhiệm vụ.
La Thiên không muốn ra ngoài, hiện tại hắn đang bị Hải Ma Cung treo thưởng với giá cao.
Nhìn lướt qua mấy khối mộc bài, hắn nhíu mày nói: “Nhiệm vụ trong tông môn đều là làm việc vặt hoặc là trông coi, phần thưởng quá thấp...”
“Nhiệm vụ này khen thưởng phong phú nhưng yêu cầu là ít nhất năm người.”
“Đến đây tìm hai người thân thủ không tồi là được.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng nghị luận của ba người nam nữ.
Một nam tử tóc ngắn nghiêng đầu nhìn thấy La Thiên thì hai mắt sáng lên: “La Thiên? Ngươi muốn tham gia nhiệm vụ cùng chúng ta không?”
La Thiên nhìn lại, nam tử tóc ngắn kia cũng là đệ tử bàng thính, gia nhập Thái Nguyên Tông cùng đợt với hắn.
La Thiên có chút ấn tượng với y.
Ngày đó Ứng Long thu tiểu đệ, nam tử tóc ngắn biểu hiện không tồi bị nhìn trúng, nhưng y tình nguyện nhận thua chứ không làm tiểu đệ cho Ứng Long.
“Tạ Lỗi, ngươi mời hắn làm gì?”
“Đúng vậy, rất nhiều đệ tử chính thức Bát Phong đều tuyên bố muốn giáo huấn hắn, đặc biệt là Ứng Long...”
Một nam một nữ còn lại thấp giọng nói.
“Đệ tử chính thức nghĩ thế nào về chúng ta, chẳng lẽ các ngươi còn không rõ ư? Chẳng lẽ đệ tử bàng thính chúng ta phải xem thường lẫn nhau sao?”
Nam tử tóc ngắn Tạ Lỗi trầm giọng nói.
“Nhiệm vụ gì?”
La Thiên đi tới tiếp nhận tờ giấy nhiệm vụ trong tay Tạ Lỗi.
“Đánh chết đệ tử trốn chạy Dư Đinh, khen thưởng 6000 điểm cống hiến, mười vạn Linh Nguyên Tệ!”
Phần thưởng sẽ chia đều cho cả đội.
Nhiệm vụ cần ít nhất năm người, mỗi người sẽ được nhận 12.000 điểm cống hiến, hai vạn Linh Nguyên Tệ.
Hơn nữa hành động theo tiểu đội thì an toàn hơn, nhiệm vụ này cũng không tồi.
Điều duy nhất La Thiên băn khoăn chính là phải rời khỏi Thái Nguyên Tông.
“Ta sẽ nhận, nhưng không được tiết lộ tình huống nhiệm vụ và hành tung của ta với bất cứ kẻ nào.”
La Thiên bình tĩnh nói.
“Không thành vấn đề.”
Tạ Lỗi đáp ứng.
Nhiệm vụ cần năm người, chỉ còn thiếu một người, phải chờ thêm một chút.
Ngày hôm sau, La Thiên nhận được tin tức đã đủ người, có thể xuất phát.
Sau khi đến nơi, La Thiên phát hiện người thứ năm là Ứng Long!
“La huynh, ta bảo đảm không tiết lộ tình huống của ngươi, hai vị bằng hữu của ta cũng không hề làm vậy.”
Tạ Lỗi truyền âm.
Khi tiếp nhận nhiệm vụ thì đệ tử bàng thính nhất định phải hoàn thành, nếu bỏ nhiệm vụ thì sẽ bị nghiêm trị.
La Thiên gật đầu.
Hắn đã quen với việc bị Ứng Long theo đuôi, không cảm thấy quá kỳ quái.
“La sư đệ, tuy chúng ta có mâu thuẫn nhưng chúng ta hãy bỏ qua nó để hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ.”
Ứng Long cười nói.
La Thiên mặt ngoài gật đầu, trong lòng căn bản không hề tin tưởng.
Hắn biết rõ nhân phẩm Ứng Long ra sao, huống chi còn có suy đoán ngày ấy.
“Xuất phát đi!”
Ứng Long tu vi cao nhất, gã tự giác trở thành đội trưởng.
Gã lấy ra một con thuyền dài hơn bốn mươi mét từ trữ vật không gian.
“Ứng sư huynh có Hư Không Thuyền lớn quá, thật lợi hại!”
“Con thuyền này tốn ít nhất 20 vạn Linh Nguyên Tệ đúng không?!”
Hai vị bằng hữu của Tạ Lỗi thổi phồng nịnh hót Ứng Long, muốn kết giao với vị đệ tử chính thức này.
“Chuyện nhỏ, chỉ là chiến lợi phẩm khi xưa mà thôi.”
Ứng Long xua tay.
“Nên ngồi Hư Không Thuyền của ta đi thì hơn!”
La Thiên bình tĩnh mở miệng, lấy ra Hư Không Thuyền dài hơn 70 mét của mình, tạo hình khí phách, trông giống như một con cá mập biển sâu, tản ra lực uy hiếp vô hình!
“Thật lớn!”
Hai vị bằng hữu của Tạ Lỗi bị Hư Không Thuyền bỗng nhiên xuất hiện dọa sợ.
Ứng Long xấu hổ cười nói: “Gia thế La sư đệ thật giàu có, không ngờ lại đưa cho ngươi Hư Không Thuyền lớn như vậy.”
“Không phải đồ nhà đưa, chỉ là chiến lợi phẩm mà thôi.”
La Thiên nói đúng sự thật.
Sắc mặt Ứng Long càng kém, trong mắt lóe lên hung mang.
La Thiên lấy Hư Không Thuyền ra không phải để so kè với Ứng Long mà là để tiết kiệm lộ trình.
Hắn định sẽ tham gia khảo hạch đệ tử chủ phong mấy tháng sau!
Hơn nữa con thuyền này do bản thân La Thiên khống chế, như vậy sẽ an toàn hơn.
Một tháng sau, trong một Võ Thị Linh Điện bên ngoài Thái Nguyên Giới.
Trong tửu lâu náo nhiệt, năm người La Thiên ngồi quanh một bàn rượu thịt.
“Thơm quá!”
La Thiên uống một ngụm rượu.
“La Thiên, ngươi dẫn chúng ta tới tòa Võ Thị Linh Điện này là để tới tửu lầu ăn uống ư?”
Ứng Long lộ sắc mặt âm trầm, một nam một nữ còn lại trong đội cũng vô cùng bất mãn.
Bọn họ đi làm nhiệm vụ, kết quả La Thiên lại tới tửu lầu ăn uống, làm chậm trễ thời gian của bọn họ, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì bọn họ sẽ tổn thất rất lớn.
“Đừng ồn, đi thôi, đuổi kịp người phía trước.”
La Thiên bỗng nhiên buông chén rượu trong tay, truyền âm cho mấy người khác.
Ánh mắt Tạ Lỗi nhìn về phía đường phố, ở đó có một nam tử bạch y nghênh ngang hành tẩu, trên mặt tràn đầy vết rỗ.
“Người nọ chẳng lẽ là…?”
Tạ Lỗi mở miệng.
“Không sai, chính là Dư Đinh.”
La Thiên truyền âm đáp.
“Người nọ trông không giống Dư Đinh.” Nữ tử nói.
“Ngươi cảm thấy Dư Đinh ở gần Thái Nguyên Tông thì sẽ dùng diện mạo thật à?”
La Thiên tỏ vẻ khinh thường.
Nữ tử kia xấu hổ cúi đầu.
Mấy người rời bàn tiệc, cùng đi theo.
Chốc lát sau, Dư Đinh rời khỏi Võ Thị Linh Điện, lên một con thuyền loại nhỏ rồi nhanh chóng biến mất ở phương xa!
“Đuổi theo!”
Đám người La Thiên bước lên Hư Không Thuyền, lập tức đuổi theo.
Hư Không Thuyền của La Thiên đi hết tốc lực ở hư không ngoại giới thì có thể sánh ngang với Địa Nguyên Cảnh cửu trọng.
Bọn họ nhanh chóng đuổi kịp Dư Đinh!
“Mấy người các ngươi là đệ tử Thái Nguyên Tông ư?”
Trên Hư Không Thuyền loại nhỏ phía trước, Dư Đinh thần sắc ngưng trọng lên tiếng!
“Không sai, còn không mau ngoan ngoãn bó tay chịu trói!”
Ứng Long quát!
“Ta đầu hàng!”
Dư Đinh bất đắc dĩ thở dài, giơ đôi tay lên, bộ dáng từ bỏ chống cự, cưỡi Hư Không Thuyền chậm rãi tới gần.
“Nhiệm vụ hoàn thành!”
Nữ tử trong đội vui vẻ hoan hô.
Toàn bộ quá trình vô cùng đơn giản, không có bất cứ nguy hiểm nào!
Đột nhiên…
“Tiểu muội muội ngây thơ quá!”
Sắc mặt Dư Đinh đột nhiên thay đổi, khóe miệng nhếch lên cười tà!
Viu!
Trong tay hắn ta xuất hiện một thanh loan đao, chém ra đao quang sâm hàn hướng về phía nữ đệ tử bàng thính kia!
“Không tốt!”
Tạ Lỗi biến sắc, định đến chi viện.
Nhưng quỹ đạo đao quang đột nhiên biến đổi, lao thẳng đến chỗ nam đệ tử bàng thính còn lại.
Viu!
Máu bắn ra, đầu lăn xuống, tên nam đệ tử bàng thính kia đã bị một đao hạ gục!
“Hắc hắc, ta mà đầu hàng ư? Các ngươi coi trọng chính mình quá rồi đấy!”
Dư Đinh vung loan đao trong tay cười nhạo.