Chương 692: Quy Tắc
“Chấp sự đại nhân, hắn gian lận!”
Tôn Diệp nói với giọng chắc chắc: “Chắc chắn hắn đã giấu sẵn 12 con Lưu Quang Điệp rồi chạy đến đây, sau đó lấy Lưu Quang Điệp đã giấu sẵn ra ngoài.”
“Tôn Diệp, ngươi mù à?”
La Thiên bình tĩnh hỏi.
“La Thiên, ngươi nói cái gì?”
Tôn Diệp trừng mắt.
“Câm miệng! Ngươi nhìn phía trước đi!”
Công Tôn Long quát.
Tôn Diệp không dám nhiều lời, khi nhìn về phía trước, trên không Diễn Võ Trường chỉ còn 8 con Lưu Quang Điệp đang bay múa khắp nơi.
Gã ta lập tức hiểu La Thiên hỏi vậy là có ý gì.
Diễn Võ Trường có 20 con Lưu Quang Điệp, hiện tại chỉ còn 8 con, điều này chứng minh La Thiên không hề gian lận!
Gã ta hổ thẹn, lỗ tai đỏ lên.
“Thông qua!”
Thần sắc chấp sự ngưng trọng tuyên bố kết quả.
Người khác chỉ chú ý tới Lưu Quang Điệp trong tay La Thiên, nhưng lão còn chú ý tới một nhân tố quan trọng khác — đó là thời gian!
Nếu lão cảm giác không sai thì La Thiên đã bắt được 12 con Lưu Quang Điệp chỉ trong hai tức!
Vậy chẳng phải là nếu tận dụng đủ 3 tức, La Thiên có thể bắt đến 18 con Lưu Quang Điệp ư?
Nếu linh thức của lão không giám sát được mọi chuyện ở đây thì có lẽ chính lão cũng hoài nghi La Thiên gian lận.
Khảo hạch tiếp tục tiến hành, có người bị đào thải, có người thông qua, còn có người khiến kẻ khác phải kinh ngạc cảm thán.
La Thiên cũng đang quan sát các đệ tử khảo hạch lần này.
“Có bốn gã Địa Nguyên Cảnh thất trọng!”
Bốn gã Địa Nguyên Cảnh thất trọng kia gần như là bốn người đã điều động nội bộ trước, bọn họ đều bắt lấy khoảng 15 con Lưu Quang Điệp trong 3 tức.
“Có lẽ không khó để trở thành 5 người đứng đầu, nhưng cụ thể thế nào thì còn phải xem tình huống khảo nghiệm thứ ba!”
La Thiên nhớ kỹ vụ cá cược với nữ tử áo đỏ của đoàn đạo phỉ Tử Linh.
Cửa thứ hai sắp kết thúc.
Hạ Băng Nguyệt mạo hiểm thông qua khảo hạch.
Tề Vân Thiên bắt được 14 con Lưu Quang Điệp khiến không ít người chú ý.
Cửa thứ hai kết thúc.
Lần này đào thải 300 người, còn lại không đến 100 người!
100 người này đều là tinh anh trong tinh anh.
“Kế tiếp là khảo hạch cuối cùng, trong số các ngươi chỉ có 20 người có thể đến chủ phong!”
Ánh mắt chấp sự đảo qua toàn trường.
.
Một trưởng lão và vài tên chấp sự dẫn dắt gần trăm thiên tài trong tông môn đi xuyên qua Khảo Hạch Đại Điện, đi đến hậu điện, nhìn sang Tam Chủ Phong hùng vĩ tráng lệ phía đối diện.
“Thấy ngọn núi nhỏ trước Tam Phong kia không? Đó là Ngư Dược Phong. Thông qua khảo nghiệm Ngư Dược Phong, các ngươi mới có thể như cá vượt Long Môn, tiến vào chủ phong!”
Chấp sự chỉ một hướng.
Nhìn từ xa, ngọn núi nhỏ đó có thể xem là một phần của Tam Phong, trên thực tế, nó còn cách Tam Phong 200 – 300 mét.
Trên sườn núi có ba sợi xiềng xích nối với Tam Phong và Tứ Phong.
“Trận pháp mở ra!”
Giữa không trung, trưởng lão bạch y bỗng nhiên mở miệng.
Trong phút chốc, dưới chân mọi người xuất hiện một trận pháp khổng lồ, trên Tam Phong cũng có trận pháp tương tự bắt đầu vận chuyển.
Hai trận pháp hình như sinh ra sự cộng minh nào đó.
Oanh viu viu!
Ngay sau đó, trong hư không nổi lên gió bão sắc bén như dao nhỏ, cuối cùng hình thành mấy cơn lốc khổng lồ, cảnh tượng trước mắt mơ hồ, dần dần không còn thấy rõ Tam Phong.
Gió lốc cuồng bạo như ác ma giương nanh múa vuốt chặn mọi người ở đây.
“Cửa thứ ba, các ngươi lên trên Ngư Dược Phong, tìm 3 cây Ngọc Tinh Hoa màu sắc khác nhau, sau đó đến Tam Phong!”
“20 người đến trước sẽ trở thành đệ tử chủ phong!”
“Các ngươi có thể quấy nhiễu lẫn nhau nhưng không được tàn sát nhau!”
Chấp sự tuyên bố quy tắc.
“E rằng không thể trực tiếp bay lên Ngư Dược Phong, gió lốc quá khủng bố, dù là Địa Nguyên Cảnh cao giai thì cũng sẽ bị thổi bay.”
“Nói cách khác, phải lợi dụng ba sợi xích kia.”
Chỉ có 3 sợi xiềng xích, nhưng ở đây có đến hơn 100 người.
Mọi người lập tức hiểu ra lát nữa chắc chắn sẽ xảy ra một hồi long tranh hổ đấu!
“Đúng rồi, đệ tử bàng thính cần tìm được bốn cây Ngọc Tinh Hoa màu sắc khác nhau.”
Chấp sự bổ sung thêm một câu.
“Cái gì? Bốn cây!”
Không ít đệ tử bàng thính lộ vẻ khó chịu hoặc bất đắc dĩ.
Tìm thêm một gốc Ngọc Tinh Hoa sẽ khiến bọn họ lãng phí thêm thời gian, có khả năng sẽ mất đi cơ hội trở thành 20 người đứng đầu.
“Đã hiểu rõ quy tắc hết chưa?”
Chấp sự lạnh nhạt hỏi một câu.
Không ai nói chuyện.
3 tức sau, lão bỗng nhiên quát: “Bắt đầu!”
Vèo...
100 thân ảnh bay khỏi Tứ Phong, tiến vào gió bão!
“Thật đáng sợ.”
Công Tôn Long cảm nhận được lực cản cường đại và lực đẩy mạnh mẽ đẩy gã rời xa.
Linh linh!
Gã đạp chân lên xiềng xích, dùng sức dẫm mạnh để mượn lực bay đi.
“A...”
Phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, đó là những thiên tài bị gió bão thổi ngã trái ngã phải.
Bọn họ muốn đứng vững cũng rất khó khăn chứ đừng nói là chạy đến Ngư Dược Phong.
“Mau tới gần xiềng xích!”
Chỉ có ba xiềng xích để mượn lực, giúp bản thân không bị thổi bay, thuận lợi đi về phía trước.
Tất cả đệ tử đều kiệt lực tới gần xiềng xích.
Nhân số quá nhiều, xiềng xích chỉ có ba cái, không tránh được việc tranh đoạt và đánh nhau.
“Cút ngay!”
Một đệ tử Địa Nguyên Cảnh lục trọng thấy bên cạnh có người vọt tới thì sắc mặt hung lệ quát.
Hắn đánh ra một đạo quyền pháp điện quang lập loè.
“Không!”
Người kia chỉ là Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh, y miễn cưỡng chặn được một quyền này nhưng bị đánh bay xa hơn mười mét.
La Thiên, Hạ Băng Nguyệt, Tề Vân Thiên cũng xông lên.
“Ta chắc chắn sẽ lấy được danh ngạch đệ tử chủ phong!”
Tề Vân Thiên ý chí chiến đấu sục sôi, ánh mắt lập loè kim quang.
Y trổ hết tài năng, đứng lên xiềng xích.
Bá!
Thân ảnh La Thiên mờ mịt vô hình, hắn tu luyện Ngự Phong Quyết, trong tình huống như vậy thì tốt hơn đa số người khác một chút.
Nhưng hắn cũng không thể bỏ qua gió bão khủng bố, trực tiếp bay đến Ngư Dược Phong, hắn cũng phải mượn sức xiềng xích thì mới làm được.
Một đạo tàn phong màu xám bay vút qua.
La Thiên dán mình trên xiềng xích bay nhanh đi trước, linh hoạt tránh những người khác.
Một đệ tử bị hắn đuổi kịp và vượt qua!
La Thiên nhanh chóng vọt tới phía trước, trở thành một trong những người đi nhanh nhất.
Cửa thứ ba vừa mới bắt đầu mà biểu hiện của La Thiên đã kinh diễm như vậy khiến không ít người chú ý.
“Quá nhanh, sao hắn có thể nhanh như vậy?”
Tôn Diệp nhìn La Thiên phía trước, trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng.
Gã là Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn như vậy với La Thiên.