Chương 703: Bị Lừa Gạt
Ầm!
Giữa không trung, tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Nghiêm Sơn bị cơn lốc hàn khí ăn mòn, trạng thái nhanh chóng giảm sút, rơi vào thế yếu.
Ầm!
Nghiêm Sơn bị La Thiên đánh trúng, chân nguyên tráo rách nát, ngoài thân ngưng kết một tầng băng sương, thân hình cứng đờ.
La Thiên nhanh chóng bay lại gần, sau đó đánh một chưởng trúng đầu Nghiêm Sơn khiến hắn ta choáng váng.
Hắn không muốn ứng chiến nhưng Nghiêm Sơn lại tìm mọi cách ép La Thiên, thậm chí lấy Hạ Băng Nguyệt ra để uy hiếp.
Nếu đã vậy thì La Thiên sẽ cho Nghiêm Sơn một bài học nhớ đời!
Ầm! Ầm! Ầm!
Giữa không trung, Nghiêm Sơn làm vào cục diện bị động chịu đánh, hắn ta như trở thành bao cát bị La Thiên tay đấm chân đá, đánh tới đánh lui.
Cảnh tượng này khiến đám đệ tử đắc tội với La Thiên hãi hùng khiếp vía!
Nữ tử tế mi còn tính đến chuyện lát nữa phải chủ động kính rượu xin lỗi La Thiên.
“La Thiên, dừng tay, ngươi thắng rồi!”
Nghiêm Phong hét lớn, khí tức Địa Nguyên Cảnh bát trọng tỏa ra.
“Nghiêm Sơn sư huynh muốn luận bàn với ta, nãy giờ mới đánh được mười mấy chiêu mà thôi, ta muốn luận bàn nhiều hơn một chút.”
La Thiên cười nhạt nói.
Khóe miệng Nghiêm Phong run rẩy.
Luận bàn cái gì, rõ ràng là đơn phương ẩu đả!
“La Thiên, dừng tay!”
Nghiêm Phong lại quát, nếu đánh tiếp thì có khả năng để lại di chứng cho Nghiêm Sơn.
“Thôi, dù sao Nghiêm Sơn sư huynh cũng chẳng đánh trả, không vui gì cả.”
La Thiên than một tiếng, sau đó đánh bay Nghiêm Sơn.
Nghiêm Sơn bị đông lạnh cứng đờ rơi xuống Thủy Tâm Hồ.
Bá!
Một đạo tàn ảnh xẹt qua, La Thiên trở lại vị trí cũ, hắn thản nhiên ngồi xuống, nâng chung trà lên nhấm nháp.
“La Thiên sư huynh... thật lợi hại!”
“Quá lợi hại, không hổ là người đứng đầu khảo hạch chủ phong!”
Mãi một lúc lâu sau đám đệ tử mới tỉnh táo lại, vội vàng tới tâng bốc nịnh bợ.
Nhờ trận chiến hôm nay, đám tân đệ tử chủ phong đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục La Thiên!
Hà Vũ Không cũng gật đầu, nhưng vẻ mặt không có vẻ gì là hứng thú.
Y tới xem kiếm ý cảnh giới sơ hình nhưng đến giờ vẫn chưa được thấy.
Đúng lúc này, một thân ảnh thanh thuần như bạch liên xuất hiện hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Là Nguyệt Lâm Phỉ!”
Nguyệt Lâm Phỉ cũng rất nổi danh ở chủ phong.
Nàng có dung mạo tuyệt mỹ, thiên phú xuất chúng, còn là sư muội của Hà Vũ Không.
“Vũ Không sư huynh, sao ngươi lại ở đây?”
Nguyệt Lâm Phỉ đi về phía Hà Vũ Không.
Hà Vũ Không lộ ra ý cười ôn hòa, chậm rãi mở miệng: “Ta đến cùng một vị bằng hữu...”
“Là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?”
Đôi mắt Nguyệt Lâm Phỉ đột nhiên sáng ngời, kinh ngạc mở miệng, ngắt lời Hà Vũ Không.
Nguyệt Lâm Phỉ đi đến trước mặt La Thiên bên cạnh Hà Vũ Không.
“Vì sao ta không thể ở đây?” La Thiên hỏi lại.
Hà Vũ Không lộ ra dị sắc, không ngờ sư muội cũng quen biết La Thiên.
“Đúng lúc lắm, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi!” Trên đôi má Nguyệt Lâm Phỉ hiện lên hai lúm đồng tiền.
“Lại nữa ư? Ta không biết gì cả.”
La Thiên trực tiếp cự tuyệt.
“Ngươi còn chưa biết ta sẽ hỏi gì cơ mà.”
Nguyệt Lâm Phỉ buồn bực.
La Thiên quá keo kiệt, chỉ trả lời một vài vấn đề mà thôi nhưng lúc nào cũng không tình nguyện như vậy.
“Tại hạ ngu dốt, học thức nông cạn.”
La Thiên thản nhiên lên tiếng.
Hắn lo lắng Nguyệt Lâm Phỉ hỏi nhiều thành nghiện, về sau không có việc gì cũng tới hỏi, làm vậy thì sẽ khiến hắn phải tiêu hao lực lượng thiên thư.
Hà Vũ Không thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Y vẫn luôn ái mộ sư muội, coi nàng là của mình, y quyết không cho phép người khác cướp đi!
Hiện tại, sư muội mà mình âu yếm lại có vẻ thân thiết với nam tử khác như thế.
“Sư huynh, ngươi cũng quen biết hắn, ngươi khuyên nhủ giúp ta đi.”
Nguyệt Lâm Phỉ nói với Hà Vũ Không.
Sắc mặt Hà Vũ Không cứng đờ.
Sao y phải khuyên bảo nam tử khác tiếp xúc nhiều với sư muội chứ?
“Sư muội, hắn không muốn thì ngươi đừng làm người ta khó xử.” Hà Vũ Không trầm giọng đáp.
“Được rồi.”
Nguyệt Lâm Phỉ gật đầu, không cố chấp đến cùng.
Trận tụ hội tiếp tục diễn ra.
Hà Vũ Không và Nguyệt Lâm Phỉ xuất hiện ở đây khiến không khí buổi tụ hội trở nên náo nhiệt chưa từng có.
Đám tân đệ tử rất ngạc nhiên vì La Thiên quen cả Hà Vũ Không và Nguyệt Lâm Phỉ, thân phận địa vị của hai người này hơn xa đại ca Nghiêm Phong của Nghiêm Sơn.
Không ngờ La Thiên quen biết rộng như vậy!
Trong buổi tụ hội, La Thiên biết thêm rất nhiều chuyện hữu dụng, cũng quen thuộc với Thái Nguyên Tông hơn.
Hắn còn biết tin, 1 tháng sau, các thế lực lớn đứng đầu Thái Nguyên Vực sẽ mang đệ tử thiên tài đến giao lưu học tập cùng đệ tử Thái Nguyên Tông.
Đến lúc đó, có lẽ bọn họ sẽ có cơ hội chỉ điểm thiên tài thế lực khác.
Tụ hội kết thúc, mọi người giải tán.
La Thiên, Hạ Băng Nguyệt, Tề Vân Thiên cũng rời đi.
“Sư muội, sao ngươi quen biết hắn?”
Hà Vũ Không thử hỏi.
Y nhận ra sư muội rất có hứng thú với La Thiên.
“Sư huynh, hắn chính là người thú vị ở Bát Phong mà ta đã nói với ngươi.” Nguyệt Lâm Phỉ cười nói.
“Là hắn ư?”
Trong mắt Hà Vũ Không lóe lên lãnh mang.
“Đúng rồi, lần trước ta mời hắn tới tham gia tụ hội của ta mà hắn không tới.”
Nguyệt Lâm Phỉ bất mãn, muốn đi tìm La Thiên hỏi rõ ràng.
Trên thực tế, khi đó La Thiên bỗng nhiên cảm ứng được một nguy cơ lớn, sau khi suy đoán, một manh mối trong đó chỉ hướng Nguyệt Lâm Phỉ, đồng thời việc hắn tham gia tụ hội của Nguyệt Lâm Phỉ không phải chuyện tốt nên hắn mới lỡ hẹn.
“Sư huynh, sao ngươi quen biết hắn?” Nguyệt Lâm Phỉ hỏi.
Nàng định giới thiệu La Thiên với Hà Vũ Không trong tụ hội lần trước, nhưng La Thiên không tới.
“Tin một lời đồn và bị hắn lừa mà thôi.”
Hà Vũ Không lạnh lùng nói.
Hiện tại, y không còn chút hảo cảm nào với La Thiên!
Có lẽ La Thiên vốn không hề lĩnh ngộ được kiếm ý cảnh giới sơ hình, hai gã đệ tử ở Chân Võ Bích ngày đó đã nhầm rồi.
Sao Địa Nguyên Cảnh trung giai có thể lĩnh ngộ kiếm ý đến cảnh giới sơ hình được? Thật sự quá khó tin.
“Không thể nào!”
“Sư muội, đừng dễ dàng tin tưởng người khác. La Thiên không phải người lương thiện, không tin thì ngươi có thể hỏi thăm, trong buổi tụ hội hôm nay, hắn nhục nhã một sư huynh đồng môn không chút lưu tình, khiến đối phương mất hết mặt mũi...”