Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 709 - Chương 709: Chỉ Điểm

Chương 709: Chỉ Điểm Chương 709: Chỉ Điểm

Chương 709: Chỉ Điểm

Trong Huyền Sương Môn.

“La Thiên?”

“Thật sự là hắn ư?”

Đám người Diệp Phong, Trình Vạn Lý đều giật mình!

Sao La Thiên lại chạy đến Thái Nguyên Tông? Còn trở thành đệ tử chủ phong?

“Sư...”

Nghiêm Tiểu Hạ kích động định hô to.

“Các ngươi an tĩnh đi, nơi này là Thái Nguyên Tông, đừng ồn ào nhốn nháo, làm mất mặt tông môn.”

Hồ trưởng lão bỗng nhiên quát lớn.

Diệp Phong, Dịch Tĩnh Văn, Nghiêm Tiểu Hạ lập tức câm miệng.

Cùng lúc đó, Đồ Cốt nhìn về phía La Thiên, trong mắt lập loè u quang: “Là hắn...”

...

La Thiên đi ra, nhìn về phía nam tử tai to, bình tĩnh nói: “Ta khuyên ngươi nên suy xét lại.”

“Suy xét?”

Nam tử tai to ngây người, sau đó bật cười: “Tiểu tử, ngươi không dám luận bàn cùng ta thì cũng không cần nói thế đâu.”

Y là Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh!

La Thiên là Địa Nguyên Cảnh tứ trọng đỉnh, hắn không dám ứng chiến cũng là chuyện thường tình.

“Thái Nguyên Tông là thánh địa tu hành của Nhân tộc, đặc biệt là thiên tài chủ phong Thái Nguyên Tông thực lực cường đại có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng không ngờ lá gan của ngươi nhỏ như vậy.”

Nam tử tai to khích tướng La Thiên.

“Ngươi nghĩ lầm rồi, ta là người đứng đầu khảo hạch chủ phong, ta chỉ không muốn bắt nạt ngươi mà thôi.”

La Thiên bình thản ung dung nói.

Hắn thật sự không có hứng thú với đối thủ Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh, cũng không muốn làm đối phương mất mặt, bởi vậy mới bảo y suy xét lại.

“Ha ha ha, ngươi nghĩ rằng nói dối thì có thể dọa lui ta ư?”

Nam tử tai to cười lớn.

Thái Nguyên Tông thiên tài đông đảo, khảo hạch chủ phong cạnh tranh kịch liệt, sao một đệ tử bàng thính Địa Nguyên Cảnh tứ trọng đỉnh có thể là người đứng đầu khảo hạch chủ phong được?

Y không phải heo, sao có thể tin tưởng được.

“Tiểu tử này bị làm sao thế? Hắn thật sự là đệ tử Thái Nguyên Tông ư?”

“Vạn Lý huynh, người này khôi hài thật đấy, hắn mà là người đứng đầu khảo hạch chủ phong Thái Nguyên Tông thật thì ta sẽ cắt tiểu đệ đệ của mình.”

Một nam tử khinh thường lên tiếng.

Trong tình huống bình thường, Trình Vạn Lý cũng không tin chuyện thế này, nhưng người nói ra những lời này là La Thiên!

Y cảm thấy chuyện này có đến tám phần là thật.

Trình Vạn Lý dùng ánh mắt thương hại nhìn thoáng qua đũng quần nam tử bên cạnh.

“Không tin thì thôi.”

La Thiên lười nhiều lời, đi lên đài luận võ trên quảng trường.

Vèo!

Nam tử tai to nhảy lên đài, ý cười nồng đậm, bộ dáng nóng lòng muốn thể hiện.

“Tu vi của ngươi quá thấp, ta có thể nhường ngươi ba chiêu.”

Nam tử tai to cười nói.

“Ngươi mau ra tay đi, không thì cơ hội ra tay cũng không có đâu.” La Thiên nhàm chán đáp lại.

“Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn giả vờ ư?”

Nam tử tai to hừ lạnh, tức giận nói.

Thái Vân Chưởng!

Trên bàn tay nam tử kia toát ra quang huy lộng lẫy, chưởng quang khí thế bàng bạc như một ngọn núi lớn lao đến.

La Thiên đứng lặng tại chỗ, tay bắt chéo sau lưng.

Thấy chưởng quang đánh tới, hắn vẫn thờ ơ.

Bá!

Tàn ảnh chợt lóe, thân hình La Thiên tiêu tán theo gió!

“Đi đâu rồi?”

Nam tử tai to nhìn bốn phía, y bỗng phát hiện có một cơn gió lạnh đánh úp phía sau lưng mình.

Y vừa muốn xoay người...

Ầm!

La Thiên đá một cước, mông nam tử tai to đau nhức, thân hình mập mạp trực tiếp bay xuống khỏi đài luận võ, ngã mặt xám mày tro.

Luận võ kết thúc!

Bốn phía an tĩnh!

Đệ tử thiên tài Huyền Sương Môn chỉ thi triển được một chiêu, còn chưa chạm đến góc áo La Thiên thì đã thua.

Còn La Thiên thì thản nhiên đứng lặng trên đài, tay bắt chéo sau lưng.

La Thiên vẫn luôn đặt tay sau người, hắn chỉ dùng một chân để giải quyết nam tử tai to!

Kết quả này đã không thể dùng từ nhẹ nhàng để hình dung.

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao đệ tử Huyền Sương Môn lại thua?”

Đám đệ tử giật mình.

“Chẳng lẽ hắn thật sự là người đứng đầu khảo hạch chủ phong ư?”

Có người nhớ tới lời nói vừa rồi của La Thiên.

“Sư huynh, ngươi nên... cắt đi.”

Trình Vạn Lý nhìn nam tử bên cạnh.

“Chuyện này... Tuy rằng hắn thắng nhưng điều đó không chứng minh lời hắn nói là thật.”

Nam tử sắc mặt cứng đờ phản bác.

Đám cao tầng Thái Nguyên Tông cũng lộ ra dị sắc.

“Người này là sao?”

Thập trưởng lão lạnh nhạt mở miệng.

Lão cứ tưởng rằng La Thiên là hậu bối của vị cao tầng nào đó được âm thầm sắp xếp để lừa dối qua cửa, trở thành đệ tử chủ phong.

Trước đây cũng từng xảy ra loại chuyện này.

“Thập trưởng lão, người này là kẻ đứng đầu tân đệ tử chủ phong.”

Bên cạnh Thập trưởng lão, một lão bộc nói.

“Hả?”

Thập trưởng lão lộ ra một tia kinh ngạc.

.

La Thiên nhẹ nhàng đánh bại đệ tử thiên tài Huyền Sương Môn khiến toàn trường chấn động.

Nam tử tai to trở thành trò cười.

Y chỉ ra một chiêu, còn chưa đụng tới một sợi lông tơ của đối thủ thì đã bị đá xuống khỏi đài luận võ.

Từ lúc luận võ tiến hành đến bây giờ, y là người thua nhanh nhất, cũng mất mặt nhất.

“Ta... Có bản lĩnh thì giao thủ chính diện đi, đánh lén cái gì?”

Nam tử tai to hổ thẹn xấu hổ, y khó chịu quát.

“Giao thủ chính diện e rằng sẽ bất cẩn khiến ngươi bị thương quá nặng.”

La Thiên lạnh nhạt đáp lại, sau đó xoay người đi xuống đài!

Nam tử kia tức muốn chết.

La Thiên nói sự thật nhưng đám thiên tài tông môn thế lực khác đều cảm thấy La Thiên quá cuồng vọng, tự cao tự đại, không để bọn họ vào mắt.

“Người này quá kiêu ngạo!”

“Quả thực thực lực hắn không tầm thường, nhưng tuyệt đối không thể là người đứng đầu khảo hạch chủ phong!”

“Trong đám tân đệ tử chủ phong có khối người mạnh hơn hắn. Có lẽ tiểu tử này sợ bị khiêu chiến nên cố ý nói vậy thôi. “

Đám thiên tài ngoại lai nghị luận sôi nổi, tuy vậy chẳng có ai hành động thiếu suy nghĩ mà khiêu chiến với La Thiên.

Nếu thua một kẻ chỉ là Địa Nguyên Cảnh tứ trọng đỉnh thì bọn họ sẽ rất mất mặt.

“Đợi đã!”

Trong đám người Tử Hà Cung, một nữ đệ tử áo tím đi ra.

“Các hạ thực lực không tầm thường, tiểu nữ muốn thỉnh giáo một phen.”

Nữ đệ tử áo tím nói.

Nàng có cảm giác thân pháp của La Thiên không đơn giản, cũng có chút tò mò với hắn nên mới khiêu chiến.

“Là Lưu Tử Vân!”

Nàng lên sân gây ra một trận xôn xao.

Lưu Tử Vân là đại đệ tử của Tử Hà Cung, thiên phú xuất chúng, dung mạo tuyệt lệ, có đông đảo người theo đuổi, đồng thời còn có tu vi Địa Nguyên Cảnh lục trọng đỉnh.

Ban nãy nàng đã xuất chiến đánh bại một đệ tử Địa Nguyên Cảnh lục trọng đỉnh của Thái Nguyên Tông!

“Lưu Tử Vân khiêu chiến, tiểu tử kia dám ứng chiến không?”

“Hắn mà thấy tu vi chênh lệch quá lớn như vậy thì sẽ cự tuyệt thôi.”

Đám đệ tử nghị luận.

“Được, vậy thì ta đây sẽ chỉ điểm cho ngươi.”

La Thiên dừng bước.

Bình Luận (0)
Comment