Chương 721: Liên Thủ Thăm Dò
Hà Vũ Không đột nhiên hô: “La Thiên, năm đó sư tôn ta thắng sư tôn ngươi. Hiện giờ ta cũng sẽ thắng ngươi! Ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Dứt lời, Hà Vũ Không nói với Nguyệt Lâm Phỉ bên cạnh: “Sư muội, chúng ta đi thôi.”
Nhưng Nguyệt Lâm Phỉ lại đứng im, nhìn La Thiên với vẻ phức tạp.
Sắc mặt Hà Vũ Không trầm xuống.
Tới giờ Nguyệt Lâm Phỉ vẫn còn có hảo cảm với La Thiên ư?
“Lâm Phỉ sư muội, ngươi vẫn chưa thấy rõ bộ mặt người này sao? Hắn cố ý tiếp cận ngươi, muốn thông qua ngươi để tìm hiểu tin tức về ta. Để thắng ta mà hắn không từ thủ đoạn, hắn quá âm hiểm ác độc!”
Hà Vũ Không lạnh lùng nói.
“La sư đệ không phải là người như vậy.”
Nguyệt Lâm Phỉ lắc đầu.
Nàng rõ rằng khi mình gặp La Thiên, La Thiên không hề nhiệt tình với nàng chút nào, sau đó cũng chẳng hề xum xoe linh tinh.
Còn nàng thì lại chủ động đi tìm La Thiên, còn mời La Thiên tham gia tụ hội nhưng La Thiên không hề đáp ứng.
“Ngươi biết ta là sư muội của Vũ Không sư huynh nên trước đó mới không muốn tiếp xúc quá nhiều với ta đúng không?”
Nguyệt Lâm Phỉ hỏi.
La Thiên sửng sốt.
Kỳ thật ta cảm thấy ngươi rất phiền...
“Hà sư huynh, ngươi và La Thiên sẽ phải chiến một trận, nhưng giữa các ngươi không hề có thù hận, cả 2 đều là vì ý nguyện của sư tôn mà thôi, vậy nên ngươi đừng căm ghét La sư đệ như thế.”
Nguyệt Lâm Phỉ nói với Hà Vũ Không.
Hà Vũ Không ngây ngốc.
Nguyệt Lâm Phỉ biết mình là địch nhân của La Thiên thì thái độ đối với hắn không hề thay đổi, y hoài nghi La Thiên đã dùng thủ đoạn gì đó để khiến sư muội mê muội.
Trán Hà Vũ Không nổi gân xanh.
Lâm Phỉ sư muội là của y! Y quyết không cho phép người khác cướp đi, huống chi là La Thiên!
Thậm chí Hà Vũ Không còn muốn lập tức đấu một trận tử chiến với La Thiên ngay lúc này.
Đúng lúc này…
Đang! Đang! Đang!
Trên chủ phong vang lên tiếng chuông đinh tai nhức óc, tầng mây cũng chấn động quay cuồng.
“Nếu không có đại sự thì Chấn Thiên Chung sẽ không bị gõ!”
“Tất cả người chủ phong tập hợp!”
Hà Vũ Không và Nguyệt Lâm Phỉ lập tức rời đi!
La Thiên cũng chạy đến chỗ phát ra tiếng chuông.
Chấn Thiên Chung gõ vang đại biểu có đại sự xảy ra, toàn thể chủ phong lập tức tập hợp!
La Thiên, Hà Vũ Không, Nguyệt Lâm Phỉ đi đến trước Thái Nguyên Điện!
Ngoài điện tụ tập rất nhiều đệ tử của 3 chủ phong!
Một vài đệ tử đang bế quan trong mật thất cũng bị tiếng chuông đánh thức.
La Thiên đã đến chủ phong một thời gian nhưng hôm nay mới được gặp tất cả đệ tử chủ phong!
“Có hơn mười đệ tử chủ phong Địa Nguyên Cảnh cửu trọng...”
“Đệ tử Thiên Trì cảnh!”
La Thiên kinh ngạc nhìn chăm chú!
Một nam tử áo bào trắng chậm rãi đi tới, khuôn mặt y cương nghị, ánh mắt lãnh đạm, tư thái ngạo nghễ lạnh nhạt!
“Là Bạch Anh!”
“Đại đệ tử chân truyền, tuyệt thế thiên tài của Thái Nguyên Tông - Bạch Anh!”
Các đệ tử chủ phong đều nhìn về phía y, lộ ra ánh mắt sùng kính.
Một vài nữ đệ tử còn đỏ mặt liếc mắt đưa tình.
Đại đệ tử chân truyền Bạch Anh!
La Thiên đã nhớ kỹ người này.
Chỉ chốc lát sau, các đệ tử chủ phong đã đến đông đủ.
Trong Thái Nguyên Điện, các trưởng lão cao tầng cũng đã tụ tập.
Tông chủ Thái Nguyên Tông sắc mặt lạnh lùng chậm rãi đi ra, nghiêm mặt nói: “Hôm nay Chấn Thiên Chung vang lên vì bảo tàng Hư Không Đạo Vương đã hiện thế!”
Bảo tàng Hư Không Đạo Vương hiện thế!
Lời tông chủ nói ra khiến toàn trường chấn động!
Trong Phá Toái Tinh Vực có rất nhiều truyền thuyết, truyền thuyết về Hư Không Đạo Vương là nổi tiếng nhất.
Thậm chí có người từ nhỏ đã lập chí làm đạo phỉ, lưu lạc trong hư không ngoại giới để tìm kiếm bảo tàng Hư Không Đạo Vương.
“Không ngờ nó là thật!”
La Thiên kinh ngạc cảm thán.
“Tông môn ta đã xác nhận nơi cất giấu bảo tàng Hư Không Đạo Vương, sắp tới sẽ phái đệ tử chủ phong đi sưu tầm bảo vật...”
Tông chủ nói tiếp.
Bốn phía lập tức an tĩnh, mọi người cẩn thận lắng nghe.
Bảo tàng Hư Không Đạo Vương bị một võ giả vô tình khai quật ra, sau đó thông tin nhanh chóng lan truyền.
Địa điểm bảo tàng nằm ở biên giới Phá Toái Tinh Vực, gần trung tâm vũ trụ.
Thái Nguyên Tông và Hải Ma Cung đã phái nhân thủ chiếm cứ tàng bảo địa!
Man Vương Điện cách tàng bảo địa xa nhất.
Thái Nguyên Tông và Hải Ma Cung quyết định tạm thời buông bỏ ân oán, liên thủ thăm dò bảo tàng Đạo Vương, mau chóng phân phối ích lợi. Thiếu một cái thế lực bá chủ cạnh tranh thì bọn họ sẽ được nhận nhiều lợi ích hơn.
Ngoài ra, bảo tàng Đạo Vương cực kỳ đặc thù, võ giả dưới Thiên cấp có thể thuận lợi tiến vào nhưng Thiên cấp trở lên thì sẽ bị áp chế.
Tu vi càng cao, áp chế càng lớn! Thiên Trì cao giai vào đó có lẽ còn không thắng nổi Địa Nguyên Cảnh cao giai.
Bởi vậy, Thái Nguyên Tông và Hải Ma Cung đạt thành hiệp nghị, chỉ phái đệ tử tiến vào.
Phe nào đạt được nhiều bảo tàng hơn phụ thuộc vào đệ tử của tông môn mình.