Chương 753: Đáy Biển
Đám người La Thiên bước lên Hư Không Thuyền rồi rời đi.
Hổ Dược Phong sắc mặt âm trầm đánh giá La Thiên.
Vừa rồi gã đã quan sát rõ ràng quá trình cướp đoạt Tịnh Nguyệt Liên.
Thời cơ La Thiên ra tay vô cùng tinh diệu, hắn đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm mà lại thành công lấy được hai đóa Tịnh Nguyệt Liên.
La Thiên còn hiểu rõ cục diện lúc đó, Hạ Uyên cũng không thể ép La Thiên giao bảo vật ra, chỉ có thể thả hắn rời đi.
Thực lực, tâm tính và trí tuệ của La Thiên khiến Hổ Dược Phong phải coi trọng.
“Vừa rồi các ngươi hành động chậm, ta sẽ nói chuyện này với Lữ Hồng Y.”
La Thiên lãnh đạm lên tiếng.
Vừa rồi, sau khi hắn đoạt được hai cây Tịnh Nguyệt Liên, nếu đám người Hổ Dược Phong kịp thời chi viện thì La Thiên sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng những người này đã cố ý trì hoãn trong chốc lát.
“Đội trưởng, hiểu lầm thôi, vừa rồi chúng ta quá kinh ngạc vì biểu hiện của ngươi nên không kịp phản ứng.”
Hổ Dược Phong nở nụ cười làm lành.
Hiện tại, gã không dám trêu chọc La Thiên nữa.
Mọi người bước lên Hư Không Thuyền, tiếp tục bay quanh Đạo Vương đảo, quan sát địa hình, điều tra tin tức.
3 ngày sau, đám người La Thiên đã dạo quanh toàn bộ Đạo Vương đảo nhưng không phát hiện ra nơi cất giấu bảo tàng, cũng không có tin tức tình báo, tuy nhiên, uy danh của La Thiên đã lan truyền rộng rãi.
Hiện giờ, toàn bộ Đạo Vương đảo có hai tiểu đội có nhân số nhiều nhất, đó là đội ngũ của Lữ Hồng Y và đoàn đạo phỉ Tu La của Lữ Hàn Dạ!
Tiếp đó là đoàn đạo phỉ U Xà của một vị Thiên Trì cảnh.
Đệ tử Thái Nguyên Tông và Hải Ma Cung bị đạo phỉ cướp đoạt không ít, trở nên yếu thế hơn.
Còn võ giả Võ Thị Linh Điện vốn đến từ những nơi khác nhau, không quen biết nhau, hiện giờ bọn họ cũng rải rác tứ tán.
“Đội trưởng, không có manh mối chắc chắn nào về nơi cất giấu bảo tàng nhưng có không ít lời đồn để quấy nhiễu hoặc dụ dỗ người khác đến nơi nguy hiểm chịu chết...”
Hổ Dược Phong bẩm báo tình huống.
“Pho tượng Hư Không Đạo Vương đã xảy ra không ít chuyện kỳ quái.”
“Nghe nói có đệ tử Thái Nguyên Tông thóa mạ trước mặt pho tượng, sau đó tên kia trở nên xui xẻo tột cùng, hiện giờ không dám đi đâu nữa.”
“Thật ư?”
La Thiên kinh ngạc.
Dù sao cũng không có việc gì, đám người La Thiên đi đến gần chỗ tượng của Hư Không Đạo Vương.
Pho tượng Đạo Vương cao chừng 400 trượng đứng sừng sững ở trung tâm hòn đảo.
Pho tượng sinh động như thật, ánh mắt uy nghiêm tàn khốc, khóe miệng lộ ra ý cười phóng đãng bất kham, khí thế khinh thường thiên hạ.
“Tượng Đạo Vương điêu khắc từ một mỏ kim loại nhỏ, mặt ngoài khảm vô số linh quặng quý hiếm, từng có người muốn trộm linh quặng, cuối cùng vận số đều trở nên rất xui xẻo.”
Hổ Dược Phong thấp giọng nói, ánh mắt sùng kính nhìn pho tượng Hư Không Đạo Vương.
Bảy đoàn đạo phỉ truyền kỳ hiện giờ đều có dính dáng đến Hư Không Đạo Vương, bọn họ đều có lý tưởng là tìm được bảo tàng của Hư Không Đạo Vương, kế thừa và thực hiện khát vọng của lão.
“Hư Không Đạo Vương hẳn là một người cực kỳ kiêu ngạo tự phụ, chắc chắn bảo tàng được cất giấu vô cùng kĩ, không thể dễ dàng tìm ra.”
La Thiên dùng hiểu biết về Đạo Vương của mình để phỏng đoán, như bí cảnh này vậy, phải mất vạn năm mới phát hiện ra nó, nó bị ẩn giấu thật sự rất kĩ.
“Cạc cạc cạc!”
Lúc này, La Thiên nghe thấy tiếng kêu của quạ đen.
Quạ đen mặt mày hớn hở, bộ dáng thỏa mãn bay tới.
Đám người Hổ Dược Phong giật mình, nghĩ rằng mình đã làm gì đó không tốt nên La Thiên gọi quạ đen về.
“Thế nào rồi? Chơi vui không?”
La Thiên trêu ghẹo.
“Không tệ đâu... Chà chà!”
Quạ đen hớn hở đáp.
Đột nhiên vẻ mặt nó trở nên nghiêm lúc: “Ngươi nghĩ bản thần là loại thần thú hoang dâm sao? Bản thần muốn giúp ngươi nên không tiếc bán đứng thân hình tôn quý của mình, cuối cùng cũng nghe được một tin tức quan trọng!”
La Thiên lộ vẻ khinh thường, hỏi: “Tin tức gì?”
“Hắc hắc hắc, ta biết bảo tàng ở đâu.”
Quạ đen lộ ra ý cười giảo hoạt.
“Sửu Điểu, lần này ngươi phát huy vượt xa bình thường đấy!”
La Thiên kinh ngạc vui mừng.
Sửu Điểu vốn không đáng tin cậy lần này đã lập được chiến công lừng lẫy.
“Nói đi.”
“Lưu Kim Huyễn Thải Tước nói rằng Đạo Vương từng vận dụng rất nhiều nhân lực để làm gì đó dưới đáy biển... Thực ra là tổ tông đã chết của con chim đó đã nói cho nó biết.”
Sửu Điểu trả lời.
“Đáy biển ư?”
La Thiên nhăn mày.
Trong không gian này, hòn đảo chỉ chiếm không đến 1/20 diện tích.
Khi hắn vừa tới đây đã phải trải qua sóng gió mãnh liệt trên mặt biển, hắn có cảm giác đáy biển tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ.
Biển rộng là nơi còn nguy hiểm hơn Đạo Vương đảo.
Hơn nữa, đáy biển rộng lớn, còn vị trí cụ thể của bảo tàng thì không xác định.
Hơn nữa quạ đen rất giảo hoạt, sau khi biết được tin tức quan trọng như thế vì sao không tự mình đi tầm bảo mà lại tới báo cho La Thiên.