Chương 771: Chia Của
Đôi mắt của pho tượng Đạo Vương lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ La Thiên lại chủ động từ bỏ! Nhưng lão không để ý nhiều.
Trong hai người này, lão vốn coi trọng Lữ Hồng Y hơn!
Lão cảm nhận được khí tức huyết mạch thân thiết từ trên người Lữ Hồng Y, hiển nhiên đây là hậu nhân của lão!
“Vãn bối Lữ Hồng Y bái kiến tổ tiên!”
Lữ Hồng Y cung kính quỳ lạy, dập đầu ba cái.
“Bảo tàng cùng với di nguyện của bổn vương đành giao phó cho ngươi!”
Giọng Đạo Vương to lớn vang dội.
Oanh!
Pho tượng phát ra quang hoa ngũ sắc, chúng dũng mãnh chui vào trong cơ thể Lữ Hồng Y!
“A...”
Lữ Hồng Y phát ra tiếng kêu thống khổ.
“Truyền thừa giáo huấn?”
Giữa mày La Thiên nứt ra, lộ ra Thiên Nhãn!
“Hả?”
Trong hào quang, tàn niệm của Đạo Vương vẫn chưa biến mất. Đạo Vương cảm nhận được có một tầm mắt nhìn thấu tất cả dừng trên người lão!
“Tiểu tử kia...”
Tàn niệm Đạo Vương phát hiện mình đã coi thường La Thiên.
Có lẽ La Thiên mới là người có tiềm lực lớn hơn, có thể hoàn thành di nguyện của lão...
Hào quang dần dần dung nhập vào trong cơ thể của Lữ Hồng Y!
Nàng ta nhắm nghiền hai mắt, từng gợn sóng năm màu tràn ra trùng kích tứ phương như một cơn bão.
La Thiên kéo giãn khoảng cách, nỉ non: “Tàn niệm của Hư Không Đạo Vương đang truyền ký ức truyền thừa, chỉ sợ việc này sẽ tốn mất mấy ngày...”
La Thiên lui sang một bên, lấy một trái Tam Nguyên Quả ra ăn vào bụng, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
Hai ngày sau, Lữ Hồng Y mở đôi mắt đỏ tươi, toàn thân lộ ra khí tức cao thâm khó đoán.
“Có vẻ Hư Không Đạo Vương không chỉ giao truyền thừa cho ngươi...”
La Thiên lạnh nhạt mở miệng.
Lữ Hồng Y khẽ gật đầu.
Hư Không Đạo Vương không chỉ truyền thừa cho nàng mà còn cho nàng vài đoạn ký ức, gián tiếp ảnh hưởng đến ý thức và tính cách nàng.
Thậm chí Lữ Hồng Y có ảo giác rằng mình chính là Hư Không Đạo Vương!
“Giờ chúng ta bắt đầu chia của đi.”
La Thiên lộ ra ý cười nhìn về phía sau pho tượng Đạo Vương, nơi đó có một ngọn núi nhỏ được đắp lên bằng Linh Nguyên tệ, Linh Tinh, linh quặng cùng với thần binh lợi khí!
La Thiên không thể đoán được rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối trong đó, nhưng điều này không quan trọng.
40% bảo tàng Đạo Vương là một khối tài phú khó có thể tưởng tượng nổi đối với La Thiên hiện giờ!
“Chia của ư?”
Đồng tử Lữ Hồng Y co rụt lại, toàn thân tản ra một cỗ khí tràng cường đại!
Sau khi tiếp thu truyền thừa của Đạo Vương, nàng mạnh hơn trước kia, tâm tính cũng bị Đạo Vương ảnh hưởng.
Thậm chí Lữ Hồng Y cảm thấy đám bảo vật đó là đồ của chính mình, sao phải chia cho người khác?
Ong!
Toàn thân Lữ Hồng Y bỗng nhiên cảm thấy quặn đau, sâu trong linh hồn còn có thứ gì đó đáng sợ đang nảy sinh.
Nội tâm nàng muốn trái với lời thề tâm ma nên xuất hiện dấu hiệu phản phệ.
“Vì bảo tàng, chịu phản phệ cũng đáng...”
Nội tâm Lữ Hồng Y sinh ra ý niệm này.
Đúng lúc này...
“Lữ Hồng Y!”
La Thiên bỗng nhiên hét to, trong tay xuất hiện một hòn đá màu lam nhạt, nó tỏa ra một cỗ hàn lực khiến không gian chìm vào băng thiên tuyết địa!
Đây là Băng Long Trời Giá Rét Thạch, lực lượng ẩn chứa bên trong mà phóng ra thì La Thiên có thể lôi kéo Lữ Hồng Y cùng hóa thành tro bụi!
Thân thể mềm mại của Lữ Hồng Y lập tức ngưng kết một tầng sương lạnh.
Tinh thần ý thức của nàng bị hàn ý đông cứng, cảm giác nguy cơ mãnh liệt kích thích toàn thân, tà niệm trong lòng chậm rãi biến mất.
“Được, chia của đi!”
Trên gương mặt lạnh nhạt của Lữ Hồng Y lộ ra vẻ hoảng sợ.
La Thiên lập tức thu hồi Băng Long Trời Giá Rét Thạch.
Khí tràng cường đại của Lữ Hồng Y lập tức biến mất, nàng lộ vẻ vẻ tò mò: “Dù là lúc nào và ở đâu, ngươi đều trấn định như thế, dường như mọi chuyện đều nằm trong tính toán của ngươi, ngươi còn có rất nhiều thủ đoạn khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán, chẳng lẽ ngươi là vị đại năng nào đó chuyển thế ư?”
Lữ Hồng Y khôi phục biểu tình dĩ vãng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ dụ hoặc.
“Đừng dong dài, mau chia của đi!”
La Thiên không có hứng nói nhảm với Lữ Hồng Y.
Hai người đến gần đống bảo vật, nhất thời toàn thân ngây ngẩn.
Bọn họ chưa bao giờ gặp nhiều bảo vật như thế, tâm thần chấn động mãi không thể bình phục.
Hai người mất một ngày để kiểm kê hết đống tài phú này.
“Hình như không nhiều như trong tưởng tượng...” La Thiên nói.
Trong lời đồn, tài phú của Hư Không Đạo Vương nhiều hơn 3 tông môn lớn.
“Vạn năm trước, quả thật tài phú của Hư Không Đạo Vương khiến tất cả võ giả trong Phá Toái Tinh Vực phải thèm khát. Nhưng Hư Không Đạo Vương có dã tâm cực lớn, điên cuồng mở rộng đội ngũ, muốn thành lập thế lực bá chủ thứ tư...”
Lữ Hồng Y giải thích.
Thân là hậu nhân của Hư Không Đạo Vương, còn tiếp nhận một phần ký ức của lão, vậy nên nàng biết rất nhiều nội tình.
Lúc ấy Hư Không Đạo Vương định dùng bí cảnh này làm căn cơ, chế tạo ra thế lực cấp bá chủ thứ tư!
Việc này tiêu hao rất nhiều tài phú.
Mà dã tâm của Hư Không Đạo Vương còn không chỉ như vậy, lão còn muốn đưa thế lực vượt ra ngoài Phá Toái Tinh Vực.
Tài phú của lão không ngừng đổ vào việc này! Cũng vì hành động ấy của lão mà 3 thế lực bá chủ cảm thấy bị uy hiếp, liên thủ giết chết lão!
“Nói cách khác, để hiện thực hóa dã tâm, Hư Không Đạo Vương tiêu tốn ít nhất một nửa tài phú rồi chết...”
La Thiên hít sâu một hơi.
Dù vậy tài phú còn lại ở đây cũng cực kỳ kinh người.
Kế tiếp, hai người bắt đầu chia của...
La Thiên có chút mê mang, không biết nên chọn cái gì.
“Dù có nhiều tài phú thế nào thì sau khi ra ngoài cũng phải nộp một phần lên cho tông môn...”
La Thiên tiếc nuối.
“Ha hả, ta biết có một thứ sẽ hợp với yêu cầu của ngươi!” Lữ Hồng Y nói.