Chương 786: Không Từ Thủ Đoạn
“Sau khi La Thiên xuất quan, ngươi hãy đi khiêu chiến đi... Hãy tiến hành ước định 5 năm trước thời hạn!”
Nhan Ngọc Phong đạm nhiên mở miệng.
“Tiến hành trước thời hạn ư?”
Hà Vũ Không lập tức hiểu ý lão, ánh mắt sáng lên!
La Thiên có được tài nguyên phong phú và hai vạn điểm cống hiến tông môn khen thưởng, tu vi chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc, thậm chí tương lai có hy vọng đuổi kịp và vượt qua mình.
Nhưng nếu tiến hành ước định 5 năm trước, vậy thì y vẫn đang cường thịnh mà La Thiên chưa kịp trưởng thành hoàn toàn, phần thắng hoàn toàn nghiêng về phía y!
Đúng là một kế sách hay!
Lần này Hà Vũ Không cũng thu hoạch phong phú trong hành trình bảo địa Đạo Vương, không đến một tháng nữa, y có thể đột phá nửa bước Thiên Trì cảnh!
Thanh Huyền khí được y ủy thác chế tạo cũng sắp hoàn thành!
Tu vi thực lực của y sắp tiến bộ rất lớn!
“Đa tạ sư tôn đề điểm!”
Hà Vũ Không bái lạy.
...
Ba tháng trôi qua.
Trong phòng luyện công.
Vòng xoáy linh khí quanh thân La Thiên chậm rãi tiêu tán.
Ba tháng bế quan khiến khí tức hắn mạnh hơn dĩ vãng, chỉ cần một bước nữa là có thể đột phá Địa Nguyên Cảnh thất trọng, bước vào hàng ngũ Địa Nguyên Cảnh cao giai.
La Thiên định nghỉ ngơi thả lỏng một chút, sau đó mới đột phá Địa Nguyên Cảnh thất trọng.
“Cảm giác tài nguyên dư thừa không tệ chút nào.”
La Thiên cảm thán.
Hắn bước ra sân, đi đến sườn phong.
“La sư đệ, một thời gian không gặp, khí tức ngươi tăng mạnh, có lẽ thực lực cũng tăng lên không ít.”
“Sư đệ mới xuất quan, ngươi muốn đi đâu vậy, sư tỷ đi cùng ngươi.”
Dọc đường, rất nhiều đệ tử chủ phong nhìn thấy La Thiên đều chủ động chào hỏi, thậm chí còn có vài vị sư tỷ liếc mắt đưa tình.
Sau khi đến Tứ Phong, một hồi oanh động đã nổ ra.
Rất nhiều đệ tử sườn phong nhìn La Thiên bằng ánh mắt tràn ngập sùng bái và kính sợ nhưng không dám tiếp cận.
Trong một gian lầu các, Trình Vạn Lý đóng chặt cửa, hâm mộ nói: “La huynh, hiện tại ngươi chính là anh hùng trong đám đệ tử Thái Nguyên Tông, mỗi ngày ta đều nghe thấy các sư tỷ đàm luận về ngươi, hận không thể tự dâng mình tới cửa.”
“Ai biết hắn sẽ cướp được 3 phần bảo tàng, lập được công lớn chứ?”
Nghiêm Lập Huy cảm thán.
Từ lúc quen biết La Thiên, dường như y thường xuyên phải cảm thán khiếp sợ.
“Sư tôn lợi hại!”
Nghiêm Tiểu Hạ cười hô.
“Uống rượu chúc mừng đi.” Trình Vạn Lý đề nghị..
“Đợi đã, uống rượu của ta này.”
La Thiên lấy ra “Cửu Dương Liệt Tửu”.
Bình rượu mới vừa mở ra liền có một ánh lửa phun ra, đám người Trình Vạn Lý sửng sốt.
Rượu gì đây? Sao mở ra thôi cũng đặc biệt như thế.
“Nghiêm Tiểu Hạ có thể uống trực tiếp, hai người các ngươi thì cần pha loãng rượu.”
La Thiên cười nói.
“La huynh, ngươi đùa à?” Trình Vạn Lý nghi ngờ.
Y thừa nhận Nghiêm Tiểu Hạ có thiên phú rất mạnh, nhưng hiện tại tu vi của y và Nghiêm Tiểu Hạ tương đồng nhau.
Y không nghĩ rằng mình lại thua một nữ tử ở phương diện uống rượu này.
Nhưng La Thiên vẫn pha loãng Cửu Dương Liệt Tửu rồi mới cho Trình Vạn Lý và Nghiêm Lập Huy uống, tránh hại mạng người.
“A! Đây là rượu gì?”
Mới uống một ngụm, toàn thân Trình Vạn Lý đã nóng bỏng đỏ lên, trong miệng toát ra ánh lửa.
Nghiêm Lập Huy cũng thế.
Bọn họ uống rượu pha loãng xong còn như vậy, nếu không pha thì chắc chắn đã biến thành hỏa nhân.
Nghiêm Tiểu Hạ uống rượu không pha loãng mà tình huống lại tốt hơn hai người một chút, nàng đỏ mặt lè lưỡi: “Cay quá, nóng quá.”
“Cửu Dương Liệt Tửu, một vò 30 vạn Linh Nguyên tệ.”
La Thiên cười nói.
Căn phòng lập tức an tĩnh.
Ba người Trình Vạn Lý trừng to mắt, bọn họ biết La Thiên có tiền nhưng không ngờ hắn giàu đến vậy.
30 vạn Linh Nguyên tệ.
Địa Nguyên Cảnh cấp thấp có dùng toàn bộ gia sản cũng không mua nổi một vò rượu.
Giờ phút này, bọn họ nhìn rượu còn thừa trong ly, đột nhiên cảm thấy không nỡ uống.
Đúng lúc này.
Trình Vạn Lý và Nghiêm Lập Huy phát hiện toàn thân Nghiêm Tiểu Hạ đỏ đậm, có ánh lửa nhàn nhạt tỏa ra.
“La Thiên, không phải ngươi nói rằng Tiểu Hạ uống sẽ không sao ư?” Nghiêm Lập Huy lo lắng.
“Đừng nóng vội, nàng sắp đột phá.”
La Thiên hít một hơi thật sâu.
Tốc độ tu luyện của Nghiêm Tiểu Hạ rất nhanh, không hổ là người sở hữu Dương Viêm Thể cổ xưa.
Nàng vốn đang kẹt ở bình cảnh, một ly Cửu Dương Liệt Tửu của La Thiên trực tiếp giúp nàng đột phá.
Một canh giờ sau, dị tượng trên người Nghiêm Tiểu Hạ biến mất, nàng thuận lợi đột phá Địa Nguyên Cảnh tứ trọng, khiến Trình Vạn Lý nhìn ngây người.
Hiện tại, tu vi của Nghiêm Tiểu Hạ đã vượt qua y.
“Đa tạ sư tôn giúp Tiểu Hạ đột phá.”
Nghiêm Tiểu Hạ bái lạy.
La Thiên lạnh nhạt gật đầu.
Hắn chỉ mang Cửu Dương Liệt Tửu ra cho mọi người nếm thử, không ngờ lại khiến Nghiêm Tiểu Hạ đột phá tu vi.
Kế tiếp, La Thiên lấy ra một ít linh tài, nói: “Những thứ này coi như quà lưu niệm ta mang từ bảo địa Đạo Vương về cho các ngươi.”
Sau khi nộp 1 nửa chiến lợi phẩm cho tông môn, La Thiên sao có thể bủn xỉn với bạn tốt và đệ tử được.
Lúc chạng vạng, La Thiên trở về chủ phong, nhìn thấy trước viện có một thân ảnh oai hùng phi phàm, người đứng đó chính là Hà Vũ Không!
“La sư đệ, ta tới trao đổi tài nguyên với ngươi.”
Hà Vũ Không cười nói.
“Không đổi!” La Thiên quyết đoán trả lời.
“Ha hả, chẳng lẽ sư đệ sợ ta tiến bộ quá nhanh, ngươi không đuổi kịp sao?” Hà Vũ Không cười lạnh.
La Thiên không thèm để ý tới Hà Vũ Không, lập tức trở về nơi ở.
“La sư đệ, sao đi nhanh thế? Chúng ta vẫn còn một trận chiến cần phải đánh đấy, ngươi sợ ta như thế, đến lúc đó sao có thể thắng ta? Hay ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần thất bại như sư tôn phế vật của ngươi rồi?”
Hà Vũ Không mở miệng châm chọc.
Mục đích của y là tiến hành ước định 5 năm trước thời hạn!
Tuy rằng hơi trơ trẽn nhưng để nắm chắc thắng lợi, đạp La Thiên xuống dưới chân, Hà Vũ Không bất chấp tất cả!
La Thiên ngừng bước, lạnh lùng nói: “Chưa biết là ai sợ ai đâu.”
Đồng tử Hà Vũ Không hơi co lại.
Quả thật y lo lắng tương lai La Thiên sẽ mạnh hơn mình, nhưng hiện tại y có thể dễ dàng nghiền áp La Thiên!
“Ha hả, La sư đệ tự tin như vậy ư? Đúng lúc lắm! Mấy ngày nữa ta phải rời khỏi Thái Nguyên Tông, trở về gia tộc tu hành một thời gian, không biết sẽ phải đi bao nhiêu năm. Hay là chúng ta hoàn thành ước định 5 năm sớm đi.”
Hà Vũ Không tươi cười đề nghị.
“Hóa ra đó mới là mục đích của thầy trò các ngươi.” La Thiên bật cười.
Đột nhiên...
Coong! Coong! Coong!
Chủ phong vang vọng tiếng chuông đinh tai nhức óc.