Chương 807: Lục Lạc
La Thiên giống như sát thần buông xuống giết cho đoàn đạo phỉ Bàng Hổ hãi hùng khiếp vía!
Mọi người không thể dự đoán được vị thanh niên này cường đại như thế trong khi tu vi của hắn chỉ là Địa Nguyên Cảnh thất trọng đỉnh mà thôi!
Ngay cả Địa Nguyên Cảnh bát trọng cũng không chịu nổi 1 chiêu của hắn, thật là đáng sợ.
“Tiểu tử thúi, ngươi chán sống rồi!”
Trung niên độc nhãn Bàng Hổ sắc mặt hung thần rít gào một tiếng!
Gã lao lên, trảo lập loè ánh sáng đỏ đậm ẩn chứa uy áp đáng sợ!
Viu viu!
Một đạo quang trảo xé gió lao đến chỗ La Thiên.
“Nửa bước Thiên Trì cảnh?”
La Thiên ngạc nhiên.
Hắn chỉ tiện đường tiếp nhận một nhiệm vụ không hề khó khăn, Tông Vụ Điện miêu tả là 3 - 4 đệ tử Địa Nguyên Cảnh cửu trọng có thể hoàn thành, nhưng tại sao lão đại thuộc mục tiêu nhiệm vụ lại là nửa bước Thiên Trì cảnh?
“Giờ mới biết sợ ư? Muộn rồi!”
Bàng Hổ cười dữ tợn.
“Tiểu tử thúi, ngươi chết chắc rồi!”
“Khiêu khích đoàn đạo phỉ Bàng Hổ chúng ta thì hãy để mạng lại đây!”
Đám đạo phỉ còn lại sôi nổi quát.
Nhưng La Thiên lại thản nhiên cầm kiếm chém một nhát.
Ầm!
Một đạo kiếm quang gió xoáy mờ mịt nhanh chóng chém tới va chạm quang trảo, tạo thành vụ nổ lớn.
Hư Không Thuyền bị nổ vỡ một lỗ.
Công kích của Bàng Hổ đã bị chiêu kiếm của La Thiên hóa giải!
Đám đạo phỉ vừa rồi còn khoe khoang kiêu ngạo lập tức cứng đờ, lộ vẻ kinh hãi!
“Hắn có thể chống lại lão đại nửa bước Thiên Trì cảnh!”
“Tiểu tử này là ai?”
Đám người kinh ngạc.
Nhân vật bực này chắc chắn không phải hạng người vô danh.
“Ta nhớ ra rồi... đệ tử thiên tài Thái Nguyên Tông... La Thiên!”
Một đạo phỉ kinh hoảng lên tiếng!
“La Thiên?”
Từng có một thời gian cái tên này khiến tất cả mọi người nghị luận nhiệt liệt, cũng khiến rất nhiều đạo phỉ chú ý!
Bởi vì La Thiên đã nổi danh sau trận đánh cuộc giữa tam tông, ngoài ra chuyện hắn lấy được 3 phần bảo tàng Đạo Vương đã truyền ra, khiến vô số người ghen tị, đặc biệt là thế lực đạo phỉ.
“Hắn chính là La Thiên đã đánh bại thiên tài Thiên Trì cảnh Thái Nguyên Tông ư?”
“Trời ạ! Đó là đệ tử Thái Nguyên Tông!”
“Đệ tử Thái Nguyên Tông thì sao? Chúng ta vừa bắt được một kẻ đấy thôi.”
“Ngu xuẩn câm miệng!”
Đám đạo phỉ liên tiếp lên tiếng, tất cả đều cảm thấy chấn động khi biết thân phận La Thiên!
“Không ngờ lại là ngươi!”
Sắc mặt Bàng Hổ trở nên ngưng trọng.
La Thiên có chiến tích đánh bại Thiên Trì cảnh, điều này khiến Bàng Hổ cảm thấy kiêng kị, thái độ kiêu ngạo vừa rồi cũng thu liễm, nhưng nghe nói Hà Vũ Không cưỡng chế đột phá nên thực lực thuộc tầng áp chót trong Thiên Trì cảnh.
“La Thiên, giao 1 phần bảo tàng Đạo Vương ra, ta sẽ thả ngươi đi.”
Bàng Hổ lạnh lùng quát.
Vừa rồi giao thủ cùng La Thiên khiến gã cảm thấy thực lực hắn không khoa trương như trong lời đồn!
Ban đầu chỉ là La Thiên giả heo ăn hổ giết cho bọn họ trở tay không kịp mà thôi.
“Vừa rồi ta nghe nói các ngươi đã bắt đệ tử Thái Nguyên Tông, thả người đi.”
La Thiên lạnh nhạt lên tiếng.
Hắn cũng là một thành viên của Thái Nguyên Tông, đệ tử bổn môn gặp nạn, nếu gặp được thì hắn sẽ thuận tay giải cứu.
“Chúng ta có thể thả người nhưng ngươi phải giao ra một phần bảo tàng Đạo Vương.”
Bàng Hổ cười đáp.
Bọn họ bắt tên đệ tử kia là định giao dịch buôn bán.
Đệ tử Thái Nguyên Tông có thể bán giá cao cho Man Vương Điện và Hải Ma Cung, hơn nữa nàng ta có dung mạo tuyệt mỹ.
“Thôi, phí lời!”
La Thiên lạnh lùng cầm Băng U Kiếm chợt chém ra, một đạo kiếm quang lạnh lẽo phóng xuống!
Bàng Hổ không hề yếu thế phản kích.
Thiên tài Thái Nguyên Tông đều cao ngạo tự mãn như vậy, chỉ cần gã trấn trụ được La Thiên thì đối phương sẽ hiểu ra hiện thực là thế nào thôi.
“Liệt Kim Trảo!”
Bàng Hổ vung trảo, quang trảo tản ra sát khí nồng đậm đỡ lấy kiếm chiêu!
Leng keng!
Vù vù!!
Hai người liên tục ra chiêu, Hư Không Thuyền tràn đầy vết tích cuộc chiến.
“Thực lực người này không tệ!”
Nhưng La Thiên không định kéo dài quá lâu.
Viu!
Một cỗ kiếm ý sắc bén ngập trời thổi lên cơn cuồng phong lạnh thấu xương chém xuống!
La Thiên vận dụng kiếm ý khiến uy lực kiếm pháp tăng lên!
Trái lại, thực lực Bàng Hổ tuy mạnh nhưng phương diện chân ý lại không tốt.
“Lão đại rơi vào hạ phong rồi!”
“Cùng xông lên!”
Đám đạo phỉ vây quanh La Thiên, cùng tấn công hắn!
Bàng Hổ cười dữ tợn: “Ta có viện quân đấy!”
La Thiên không hổ là tuyệt thế thiên tài của Thái Nguyên Tông, không ngờ hắn lại đủ sức ngăn chặn gã, nhưng tiếc là đây không phải trận quyết đấu công bằng.
“Viện quân ư?”
La Thiên nhìn lướt qua.
Trong đoàn đạo phỉ Bàng Hổ chỉ có lão đại hơi mạnh một chút, còn lại đều là Địa Nguyên Cảnh bát trọng, Địa Nguyên Cảnh cửu trọng cũng chỉ có hai người mà thôi.
“Vân Tán!”
Quanh thân La Thiên dâng lên trận gió xoáy liên miên ẩn chứa hàn ý lành lạnh, khí thế mãnh liệt nhanh chóng càn quét bát phương!
Đạo phỉ vây công La Thiên lập tức cảm nhận được nguy cơ, toàn thân phát lạnh.
“A a a....”
Tiếng kêu thảm thiết từ bốn phía truyền đến.
Đám đạo phỉ Địa Nguyên Cảnh bát cửu trọng gần như không có khả năng chống cự Thiên Phong Thần Kiếm thức thứ hai.
Có đạo phỉ trực tiếp bị chém đứt tay chân, có kẻ toàn thân có thêm mấy chục vết thương, bị đánh bay xa hơn mười mét.
Một chiêu kiếm dọn hết đám tạp nham!
Đối thủ chỉ còn lại Bàng Hổ.
Sắc mặt Bàng Hổ âm trầm tức giận, cảm thấy áp lực, quát to: “Tiểu tử thúi, ngươi đừng coi thường ta!”
Sau đó, gã lấy ra một lục lạc màu đen nổi lên đồ án ác quỷ hung thú, nhìn qua một cái cũng khiến người ta cảm thấy bất an.
Đinh linh linh!
Bàng Hổ lay lục lạc, một tầng gợn sóng màu đen lan tràn bát phương!
“A a a a.... Mau bỏ đi!”
“Lão đại dùng đến vũ khí tất sát rồi!”
Đám đạo phỉ trọng thương nhanh chóng lui lại.
Khi La Thiên nghe thấy tiếng lục lạc, tinh thần ý thức đều bị trùng kích, đầu óc hơi chấn động, ngay cả cảm quan cũng xuất hiện dị thường.
“Ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi! Bảo vật của ngươi sẽ là của ta!”
Bàng Hổ cười dữ tợn, vừa lắc lục lạc vừa bay đến chỗ La Thiên, tay phải đánh ra một đạo trảo quang.