Chương 809: Thương Bạch Chi Hoàn
“Sao ngươi tìm kẻ ngu xuẩn như vậy làm thủ hạ?”
La Thiên hỏi kẻ thần bí mặc huyết bào.
Bàng Hổ và Nguyệt Lâm Phỉ lập tức kinh ngạc chấn động!
La Thiên quen biết kẻ thần bí này ư?
“La Thiên, ngươi nói bậy gì đó?”
Bàng Hổ gầm lên!
Gã gặp vị tiền bối thần bí này vào ba tháng trước, đối phương tự xưng là đạo phỉ, bị kẻ thù đuổi giết nên trọng thương!
La Thiên là đệ tử Thái Nguyên Tông, sao có thể quan biết đạo phỉ được?
Chắc chắn La Thiên đang giả vờ mà thôi!
“Sư đệ, hắn là ai?”
Nguyệt Lâm Phỉ nghi ngờ hỏi.
“Kẻ thù!”
Kẻ thần bí mở miệng, giọng nói khàn khàn âm hàn.
Bàng Hổ nghe xong thì suýt nữa ngửa đầu cười to!
Gã mang kẻ thù của vị tiền bối này tới, vị tiền bối này mà cao hứng thì không chừng sẽ thưởng cho gã.
Bàng Hổ biết vị tiền bối này có rất nhiều bảo vật.
Tu vi của gã tăng lên, đột phá nửa bước Thiên Trì cảnh là nhờ có vị cao nhân này, Đãng Hồn Linh cũng là được vị tiền bối này giao cho.
“Nguyệt sư tỷ, ngươi chạy mau!”
La Thiên nói với Nguyệt Lâm Phỉ.
“Sao ta có thể bỏ lại La sư đệ để chạy trốn một mình được...”
Khuôn mặt Nguyệt Lâm Phỉ tràn đầy nôn nóng và lo lắng!
“Yên tâm, ta có thể chiến thắng sư huynh ngươi thì cũng có thể đối phó với người này. Nếu ngươi ở lại đây thì chỉ trở thành gánh nặng cho ta mà thôi...” La Thiên nói.
“Được!”
Nguyệt Lâm Phỉ do dự một lúc rồi gật đầu thật mạnh, xoay người chạy trốn.
Bàng Hổ cười lạnh.
Tiền bối trốn tránh ở đây dưỡng thương, sao có thể thả chạy đệ tử Thái Nguyên Tông được!
Nguyệt Lâm Phỉ sẽ không thể trốn thoát!
Nhưng Bàng Hổ phát hiện kẻ thần bí không hề động thủ, cứ trơ mắt nhìn Nguyệt Lâm Phỉ chạy trốn.
“Tiền bối, nàng ta chạy thoát rồi!”
Bàng Hổ ngây người, tiền bối làm sao vậy?
Kẻ thần bí không để ý đến Bàng Hổ, chỉ nhìn La Thiên chăm chú, lạnh nhạt nói: “Sao ngươi nhìn ra thân phận ta?”
Bàng Hổ ngơ ngác, gã luôn cho rằng kẻ thần bí là một vị lão tiền bối, nhưng thanh âm của kẻ thần bí lúc này lại là giọng nói nhu mị động lòng người của nữ tử.
Kẻ thần bí mở mũ choàng, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ quyến rũ.
“Này...”
Bàng Hổ lập tức nhận ra người này chính là cửu đương gia Lữ Hồng Y của đoàn đạo tặc Tử Linh, truyền nhân nhận được bảo tàng Đạo Vương!
Sau khi biết chân tướng, Bàng Hổ càng thêm kích động.
Gã cảm thấy Lữ Hồng Y có hi vọng trở thành tân Đạo Vương trong tương lai, còn chính mình sẽ trở thành thủ hạ đắc lực của Đạo Vương!
Còn La Thiên – kẻ cướp mất một phần bảo tàng từ tay Lữ Hồng Y, hắn chết chắc rồi!
“Ta đã từng thấy cái lục lạc trong tay tên ngu xuẩn này vào lúc chúng ta chia của.”
La Thiên trả lời cho nghi hoặc của Lữ Hồng Y.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ rằng ta đã chết rồi, gã lấy được lục lạc này từ nơi khác ư?”
Lữ Hồng Y bật cười.
Nàng không cho rằng La Thiên nhận ra nàng chỉ bằng một cái lục lạc.
Bàng Hổ nghe thấy La Thiên nói chuyện với Lữ Hồng Y thì dần dần cảm thấy kì quái.
Hai người rõ ràng nên là tử địch, vậy tại sao lại nói chuyện phiếm với nhau như bạn tốt như vậy.
“Sao ngươi lại thành ra như thế này?”
La Thiên hỏi.
“Đoàn đạo tặc Tử Linh muốn khống chế ta để cướp lấy toàn bộ bảo tàng Đạo Vương, ta nhân cơ hội trốn thoát...”
Lữ Hồng Y bình tĩnh đáp, dường như đây chỉ là chuyện bình thường đối với nàng.
Thế giới đạo phỉ luôn tàn khốc như thế, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.
Sau khi chạy thoát, Lữ Hồng Y cần tìm một chỗ dưỡng thương.
Trên đường đi nàng gặp Bàng Hổ, vậy nên nàng ngụy trang thành kẻ thần bí, biến Bàng Hổ thành quân cờ để giúp mình tìm hiểu tin tức.
“Nhưng quân cờ của ngươi thấp kém quá, ngươi không biết hắn gây ra động tĩnh lớn thế nào đâu.”
La Thiên cười nói.
Bàng Hổ được cao nhân tương trợ thì vô cùng đắc ý, không kiêng nể gì, thậm chí còn nhắm đến đệ tử Thái Nguyên Tông.
“Đúng là rất kém cỏi.”
Lữ Hồng Y gật đầu tán đồng.
Bàng Hổ nghe hai người đối thoại thì càng cảm thấy không thích hợp, cảm giác nguy cơ dần dần dâng lên!
“Tiền bối, hãy giết tên khốn kiếp đã cướp đoạt bảo vật của ngươi đi!”
Bàng Hổ căng thẳng, thanh âm run rẩy.
Lữ Hồng Y bình tĩnh đứng yên.
“Giết hắn!”
La Thiên mở miệng.
Viu!
Trong tay Lữ Hồng Y xuất hiện Tử Tinh Trường Tiên, tiên ảnh sâm hàn tím sẫm xẹt qua cổ Bàng Hổ.
Hiện giờ Lữ Hồng Y đã là Thiên Trì cảnh nhị trọng, thực lực khôi phục sáu bảy thành, việc giết Bàng Hổ dễ như trở bàn tay.
Đầu Bàng Hổ bay lên, hai mắt lộ rõ vẻ kinh hãi, chết không nhắm mắt!
Trước khi chết, gã đột nhiên nhận ra mình vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa!
Lữ Hồng Y và La Thiên không phải kẻ thù, bọn họ âm thầm hợp tác phân chia bảo tàng Đạo Vương!
Tất cả mọi người đã bị lừa!
La Thiên dùng phương pháp xem khí để quan sát Lữ Hồng Y.
Trên đỉnh đầu nàng có một cây cột thanh khí rộng lớn đồ sộ đến mức khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán, nhưng hiện giờ có một mảnh huyết quang nồng đậm đang từ bốn phía thẩm thấu vào trong!
La Thiên không cần nghĩ cũng hiểu tại sao.
Lữ Hồng Y lấy được bảo tàng Đạo Vương bị toàn bộ các thế lực trong Phá Toái Tinh Vực nhắm đến, chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ gặp phải địch nhân.
Hắn còn nhìn ra trong tương lai Lữ Hồng Y sẽ rơi vào tuyệt cảnh.
“Ta thấy ngươi sắp có huyết quang tai ương, có thể là do hành động nào đó của đoàn đạo phỉ Bàng Hổ dẫn tới, mau dời khỏi đây đi.”
La Thiên khuyên nhủ.
Dù sao hắn và Lữ Hồng Y cũng từng hợp mưu cướp được bảo tàng Đạo Vương, nhỡ đâu trước khi nữ nhân này chết khai ra chân tướng thì tình cảnh của hắn sẽ không ổn chút nào.
“Huyết quang tai ương?”
Lữ Hồng Y kinh ngạc, La Thiên còn hiểu biết về phương diện này ư?
Liên tưởng đến biểu hiện của La Thiên trong bảo địa Đạo Vương cùng với tình cảnh của mình giờ phút này, Lữ Hồng Y đã tin bảy tám phần.
Nhưng nàng nên trốn đi đâu?
“Ta có một kiến nghị, rời xa Phá Toái Tinh Vực thì ngươi mới an toàn. Chờ sau này có năng lực tự bảo vệ mình rồi hẵng trở về.” La Thiên nói.
“Nơi nào?”
“Tiến sâu vào vũ trụ... Thương Bạch Chi Hoàn!”
La Thiên nói với giọng khẳng định.