Chương 842: Cầu Cạnh Lý Vân Tú
“La đại nhân nói rất đúng, ta cũng cảm thấy Lý Vân Tú rất thích hợp thống trị Khâu Việt Quốc.”
Một hoàng tử toàn thân run rẩy lên tiếng nịnh hót.
“Đúng vậy, Lý Vân Tú trị quốc anh minh, nàng nhất định sẽ giúp Khâu Việt Quốc càng thêm phồn vinh hưng thịnh.”
Có người đầu tiên mở miệng thì sẽ có người thứ hai, thứ ba.
Rất nhiều hoàng tộc đều mở miệng tán đồng.
“Các ngươi thì sao?”
La Thiên nhìn bốn vị Địa Nguyên Cảnh.
“Lão phu cũng đồng ý với quan điểm của La đại nhân!”
Lão giả khô gầy thở dài, chỉ có thể đồng ý.
“Ta cũng tán đồng!”
Tên Địa Nguyên Cảnh thứ 2 mở miệng.
Tên Địa Nguyên Cảnh thứ 3 bất đắc dĩ gật đầu.
Cuối cùng, Ám Lôi Thiên Vương nói: “Ta cũng đồng ý.”
“Ám Lôi Thiên Vương, ngươi nói quá nhỏ, ta không nghe rõ, hình như ngươi nói là không đồng ý đúng không?” La Thiên nói.
Viu!
Gió lạnh nổi lên hóa thành một đạo kiếm phong sắc bén nhanh chóng cắt tới!
Ám Lôi Thiên Vương trợn tròn mắt!
Rõ ràng gã đã nói đồng ý!
Thực ra gã biết La Thiên sẽ làm khó dễ mình vì trước đây gã đã đuổi giết La Thiên, suýt nữa đắc thủ, thậm chí gã đã phòng bị từ trước, dù vậy khi công kích của La Thiên đến trước mặt, Ám Lôi Thiên Vương mới nhận ra tất cả chuẩn bị đều vô dụng.
Ám Lôi Thiên Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu thân chia lìa, tầm mắt tối sầm, hoàn toàn tử vong!
Ám Lôi Thiên Vương đột nhiên bị giết chết khiến toàn trường kinh sợ!
Bọn họ càng thêm khắc sâu ấn tượng La Thiên là một người có thù tất báo!
“Được rồi, hiện tại các ngươi đến Thương Vân Quốc thỉnh cầu Lý Vân Tú hỗ trợ quản lý Khâu Việt Quốc đi.”
La Thiên vẫy tay.
Đám cao tầng Khâu Việt Quốc trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy làm như vậy quá mất mặt.
Nhưng La Thiên đã nói thế thì bọn họ chỉ có thể làm theo.
Đám thành viên hoàng tộc bắt đầu lên đường đến Thương Vân Quốc.
Mười ngày sau, biên cảnh Khâu Việt Quốc.
Một thám tử đi vào doanh trướng, nửa quỳ trên mặt đất vội vàng nói: “Tướng quân, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Cửu công chúa, Hải thân vương, thái thượng trưởng lão...”
Thám tử nói một hơi ra 30 - 40 cái tên hoặc chức vị, sau đó há to miệng hô hấp.
Đại hán ngây người, gã cho rằng tên thám tử này đầu bị lừa đá hỏng rồi, vậy nên mới nói năng lung tung như vậy.
Vèo!
Đại hán rời khỏi doanh trướng, bay lên giữa không trung, gã lập tức nhìn thấy một đám hoàng tộc cao tầng đang đi về phía này.
“Má nó! Chuyện gì vậy?”
Đại hán ngây ngốc.
Chẳng lẽ chuyện gã để La Thiên lọt qua biên cảnh khiến cao tầng hoàng tộc bất mãn, tới đây tìm gã tính sổ ư?
Dù tới tính sổ thì cũng không cần kéo đoàn kéo lũ như vậy chứ, đáng sợ quá.
Vèo vèo vèo!
Tất cả tướng lãnh trong quân doanh đi đến trước mặt hoàng tộc cao tầng, kinh sợ quỳ lạy.
“Lúc trước thuộc hạ cũng hết cách, căn bản không cản được La Thiên...”
“Chuyện này là thuộc hạ thất trách, ta cam nguyện chịu phạt!”
Đại hán quỳ trên mặt đất, thái độ thành khẩn nhận sai.
“Đừng nhiều lời, mau tránh ra, đừng cản trở chúng ta đến Thương Vân Quốc cầu kiến Lý Vân Tú!”
Nhị hoàng tử không kiên nhẫn quát.
“Hả?”
Đại hán không hiểu.
“Cầu kiến Lý Vân Tú? Vì sao?”
Gã lớn mật dò hỏi.
“Cầu nàng tới quản lý Khâu Việt Quốc! Mau tránh ra!”
Quốc sư nôn nóng hoảng loạn nói.
“...”
Đại hán càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ gã còn đang ngủ mơ chưa tỉnh ư?
Chỉ có trong mộng thì mới xảy ra chuyện hoang đường như thế này mà thôi.
.
Thành viên hoàng tộc Khâu Việt Quốc đi đến lãnh địa Thương Vân Quốc trong ánh nhìn chăm chú của đám người đại hán râu quai nón.
Lúc này, đại hán phát hiện trong không trung có một thân ảnh cũng đang tập trung nhìn đám người kia, kẻ đó đúng là La Thiên.
Hắn không chết ư?
Đại hán kinh ngạc.
La Thiên lẻ loi một mình đi tới Khâu Việt Quốc, dù không bị giết chết thì cũng nên bị thương chạy trốn mới đúng.
Nhưng hiện giờ La Thiên bình an vô sự, chăm chú nhìn thành viên hoàng thất Khâu Việt Quốc đi xa, cảnh này như thể La Thiên là một người chăn nuôi đang giám sát đám gia súc của mình, xua đuổi chúng nó đến địa điểm chỉ định.
“Chẳng lẽ Khâu Việt Quốc thua rồi?”
Khâu Việt Quốc thua một người ư?
Đại hán ngây người đứng yên tại chỗ.
Khi gã tỉnh táo lại thì không thấy La Thiên đâu nữa, không biết là hắn đang tiếp tục giám sát đám người hoàng thất hay là đi đến nơi khác.
...
Thành viên hoàng thất cao tầng Khâu Việt Quốc tiến vào biên cảnh Thương Vân Quốc khiến quân đội đóng quân nơi đây bị kinh động.
Bọn họ cũng đều kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Chúng ta đến đầu hàng Thương Vân Quốc.”
“Xin quốc quân Lý Vân Tú tới cai trị Khâu Việt Quốc.”
Thành viên hoàng thất cao tầng Khâu Việt Quốc hô lên, đội quân Thương Vân Quốc trợn tròn mắt, nhất thời không biết phải làm sao.
Theo lý thuyết, địch nhân đầu hàng thì bọn họ nên vui vẻ mới đúng. Nhưng tình huống này quá quỉ dị, không ai tin chuyện này là thật.
Cuối cùng, hoàng thất Khâu Việt Quốc được toàn bộ quân đội áp giải đi tới vương đô Thương Vân, gặp mặt Lý Vân Tú.
Từ khi trở thành quốc quân, Lý Vân Tú đã quen với những trường hợp thế này, tính cách nàng đã trầm ổn bình tĩnh hơn, nhưng hiện tại nàng vẫn bị cảnh tượng này dọa sợ, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, tiếp nhận sự đầu hàng của hoàng thất Khâu Việt Quốc.
Lý Vân Tú biết La Thiên đã làm việc này.
“Sao hắn vẫn chưa trở về?”
Lý Vân Tú nghi hoặc.