Chương 867: Điệu Hổ Ly Sơn
Vèo vèo vèo!
La Thiên cùng hai vị trưởng lão Mộ gia xẹt qua đường chân trời, trong tầm nhìn, một tòa thành trì xuất hiện.
“Phía trước chính là Long Vân Thành!”
Ánh mắt La Thiên trầm xuống.
Long Vân Thành từng là một tòa thành thị cực kỳ phồn hoa, diện tích rất lớn.
Nhưng Thanh Giáp tộc đánh tới, tàn sát bốn phía, chiếm lĩnh nơi này, biến nó thành cứ điểm quan trọng.
Hiện giờ, Long Vân Thành là điểm đóng quân của Thanh Giáp tộc Nam Vực và Tây Vực!
“Nhưng hiện tại nơi này còn bao nhiêu binh lực chứ?”
La Thiên mỉm cười.
Kế tiếp bọn họ sẽ đại khai sát giới!
“Đợi đã, để ta đi tra xét tình huống trước, tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.”
Lão giả mặt đỏ đề nghị.
Trực tiếp tiến công vào hang ổ của Thanh Giáp tộc thì quá điên cuồng, quá mạo hiểm.
Nhỡ đâu Thanh Giáp tộc không trúng kế thì mấy người bọn họ chẳng khác gì đi chịu chết.
“Không cần.”
La Thiên lắc đầu.
Hắn tính ra đại quân Thanh Giáp tộc đã bị dẫn đi rồi, kế hoạch của bọn họ thành công, nếu không thì hắn sẽ không mạo hiểm như thế.
Trên thực tế, kế hoạch điệu hổ ly sơn này rất khó thành công trong tình huống bình thường.
Đầu tiên, con mồi có thể khiến Thanh Giáp tộc coi trọng không nhiều.
Tiếp theo, nhân số của mục tiêu cũng không thể quá nhiều, nếu không sẽ dễ để lộ tin tức.
Còn một điểm nữa, cần phải để lại con mồi để hy sinh.
“Tử vong ác mộng” hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn này.
La Thiên và hai vị trưởng lão Mộ gia chỉ có ba người, rất dễ âm thầm trốn đi, Thanh Giáp tộc căn bản không thể xác nhận tình huống!
Cuối cùng bọn họ không phải hy sinh bất cứ kẻ nào, chỉ mất đi một con thuyền.
Vèo vèo...
Ba người tiếp cận Long Vân Thành, sau đó bất chợt tấn công!
Trên vòm trời, ba cỗ khí tức đáng sợ bùng nổ, 2 đạo chưởng lực kinh thiên cùng một đạo kiếm quang chém xuống!
Ong oanh!
Màn hào quang bao quanh Long Vân Thành chặn được công kích, gợn sóng nổi lên, tia lửa bắn ra!
“Địch tập!”
“Toàn lực mở ra đại trận phòng ngự!”
Trong Long Vân Thành lập tức truyền ra từng tiếng kêu gọi!
Đại trận phòng ngự của Long Vân Thành kém hơn Bích Thủy Cung.
Trận pháp lớn không dễ bố trí, nếu cho Thanh Giáp tộc đủ thời gian thì có lẽ bọn họ có thể bố trí ra đại trận vượt qua đại trận hộ tông của Bích Thủy Cung.
Hơn nữa bình thường đại trận tại Long Vân Thành luôn đặt trong trạng thái tiết kiệm năng lượng, tính năng phòng ngự chỉ phát huy ra chừng sáu bảy thành.
Đây chính là cơ hội để ba người La Thiên phá trận!
Trong Long Vân Thành, một nam tử ục ịch bay ra, đôi mắt ti hí của gã lập loè hàn quang.
“Chỉ có ba người mà dám tập kích Long Vân Thành ư? Đúng là đến tìm chết!”
Nam tử béo lạnh lùng quát!
Ngay sau đó, gã nhìn rõ những kẻ vừa tiến công, phát hiện một người trong đó chính là La Thiên!
Không phải đại quân đã đi tiêu diệt La Thiên rồi sao?
Theo lý thuyết, La Thiên nên chết rồi mới đúng, sao hắn lại xuất hiện ở đây?
“Điệu hổ ly sơn.”
Nam tử béo lập tức nhận ra điểm này!
Nhân loại thật xảo trá.
Nhưng gã lại cảm thấy La Thiên quá ngu xuẩn, kế điệu hổ ly sơn thành công nhưng chẳng có ích gì.
Đầu tiên, ba người La Thiên có thể công phá trận pháp hay không cũng là vấn đề.
Dù thành công phá được nhưng ba người thì làm được gì.
Tuy đại quân Thanh Giáp tộc đã bị dẫn đi nhưng trong Long Vân Thành vẫn còn 3 vạn đại quân đóng giữ.
Bỗng nhiên, ba người La Thiên điều chỉnh vị trí, sau đó cùng nhau phát động tiến công!
Không đến 3 tức sau, đại trận bị đục thủng ba lỗ, toàn bộ trận pháp trở nên hỗn loạn, quang mang lập loè, cuối cùng biến mất.
“Không ngờ lại đúng là điểm sơ hở của trận pháp!”
Lão giả mặt đỏ thở dài.
Ông ta và phụ nhân trung niên tiến công ba điểm như phân phó của La Thiên.
Không ngờ La Thiên cũng am hiểu trận pháp, giúp bọn họ giải quyết đại trận này chỉ trong chốc lát!
Trong Long Vân Thành.
“Đại nhân, không ổn rồi, trận pháp gặp trục trặc, không thể phát huy tối đa!”
Một tiếng la cuống quít truyền đến.
Trận pháp còn chưa kịp mở ra hoàn toàn thì đã bị địch nhân phá hủy, đám trận pháp sư đều ngây người.
“Tại sao lại như vậy?”
Nam tử béo khó có thể tin.
“Hình như địch nhân biết sơ hở của trận pháp ở đâu nên tập trung tấn công vào đó, phải mất vài ngày thì trận pháp mới có thể mở ra lần nữa.”
Thủ hạ báo cáo tình huống.
“Đám phế vật, chỉ là cái trận pháp thôi mà cũng không trị được.”
Nam tử béo giận tím mặt!
“Toàn quân nghe lệnh, giết!”
Nam tử béo hét lớn.
Có hai gã Thiên Trì cảnh tọa trấn Long Vân Thành, tu vi của gã là Thiên Trì cảnh nhất trọng đỉnh, người còn lại là Thiên Trì cảnh nhất trọng.
Ngoài ra, quân đội lưu thủ Long Vân Thành còn gần 3 vạn người, trong đó có mười mấy người là nửa bước Thiên Trì cảnh, 50 - 60 người là Địa Nguyên Cảnh cao giai.
Xét về nhân số, Thanh Giáp tộc áp đảo tuyệt đối, nếu tất cả cùng công kích thì Thiên Trì cảnh cũng không chống lại được.
Trận pháp bị phá thì thôi, va người La Thiên có thể làm được gì chứ?
“Giết đi, tuy rằng hơi nhiều người một chút.”
La Thiên nói với hai vị trưởng lão Mộ gia.
“Đúng rồi, đừng sơ suất, cứ chậm rãi giết là được.”
Lão giả mặt đỏ nói.
Thực lực cá nhân của bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng địch nhân quá nhiều, nếu bị biển người công kích thì dù ông ta là Thiên Trì cảnh nhị trọng nhưng vẫn có thể bị thương nặng. thậm chí là tử vong.
Ưu thế lớn nhất của bọn họ là tốc độ, du kích chiến là thích hợp nhất, chậm rãi tàn sát là có thể giết sạch Thanh Giáp tộc trong Long Vân Thành.
“Haizz, La tiểu hữu!”
Lão giả mặt đỏ nhìn La Thiên trực tiếp lao vào trận doanh địch quân, tên này hoàn toàn không nghe lời ông ta dặn dò gì cả!
“Giết hắn!”
Nam tử béo thấy La Thiên chủ động chịu chết thì vui mừng!
La Thiên quá kiêu ngạo, hắn nghĩ mình vô địch thiên hạ ư?
Oanh!
Công kích đầy trời buông xuống, trong tầm nhìn chỉ có quang mang đủ mọi màu sắc sáng lạn, tiếng nổ mạnh vang lên.
La Thiên toàn lực thúc giục Thiên Lô Bảo Thể, toàn thân tràn ngập ngân quang!
“Thiên Lô Bảo Thuẫn!”
La Thiên thi triển phòng ngự chiến kỹ, trước mặt ngưng tụ ra một cự thuẫn màu bạc nửa trong suốt!
Ầm!!
Sau khi chống đỡ không biết bao nhiêu công kích, La Thiên bị đánh lui lại mấy chục mét nhưng hoàn toàn không hề bị thương!
Đây là ưu thế của luyện thể giả, khi lực phòng ngự của thân thể đạt tới trình độ nhất định thì có thể chống chịu tất cả công kích, số lượng cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Trong chớp mắt vừa rồi, La Thiên có cảm giác như bị hải dương bao phủ, không thoải mái chút nào nhưng không hề bị thương.