Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 89 - Chương 89: Thiên Chi Kiêu Nữ!

Chương 89: Thiên chi kiêu nữ! Chương 89: Thiên chi kiêu nữ!

Tiền tuyến chiến bảo.

Thoáng cái mười ngày đã trôi qua.

Từ khi La Thiên thu quạ đen vào Thiên Thư, thú triều mà chiến bảo gặp phải dần dần bình ổn, trở về như lúc bình thường.

Những ngày này, La Thiên luôn đánh giết yêu thú, chống cự thú triều ở khu vực xung quanh chiến bảo, hai môn vũ kỹ Vân Du Bộ và Thiên Tinh kiếm pháp đều được ma luyện và có tiến bộ nhảy vọt.

Bởi vì có chiến trường ma luyện, bản thân cũng không thiếu Linh Nguyên Tệ cho nên tu vi của La Thiên cũng nhanh chóng tăng lên.

Bây giờ, đầu khí mạch thứ sáu trong cơ thể hắn đã được mở ra hơn một nửa, tiến triển thần tốc.

Trên thực tế, chỉ cần các học viên Võ phủ đến tiền tuyến chống cự thú triều có thể sống sót thì đều có thể làm cho tu vi của mình đột nhiên tăng mạnh.

Một ngày này, La Thiên mang yêu hạch thu được trong ngày cầm tới cứ điểmcc Trục Nhật Thánh phủ, đổi thành điểm cống hiến.

- Tổng cộng 3,245 điểm cống hiến.

La Thiên thu lệnh bài bạch ngân của mình, miệng mỉm cười.

Bên cạnh, trên mặt vị Phàn chấp sự phụ trách ghi chép chiến công có một tia kính sợ.

Trong các học viên Bạch Ngân, số điểm cống hiến mà La Thiên thu được xem như là tồn tại hàng đầu.

Đây là do La Thiên đã thu quạ đen vào trong Thiên Thư, lại thêm gần đây áp lực của thú triều không lớn như trước nữa, dẫn đến độ khó khi chém giết Yêu thú nhất tinh cao giai càng lúc càng lớn.

Lúc La Thiên đang muốn rời khỏi cứ điểm thì....

Bỗng nhiên, đám người gần đó truyền ra một trận tiếng nghị luận sợ hãi và thán phục.

Một thiếu nữ thanh tú mặc bộ váy màu vàng chậm rãi đi tới, mái tóc dài như thác nước theo gió mà động.

Phục sức trên người thiếu nữ đã thể hiện rõ thân phận học viên Hoàng Kim của Trục Nhật Thánh phủ.

- Nàng ta là mỹ nữ thiên tài danh chấn chiến bảo đoạn thời gian gần đây sao?

- Không sai! Dùng tu vi Khai Mạch cửu trọng, dưới sự trợ giúp của đồng bạn đánh chết yêu thú Linh Hải cảnh đã bị trọng thương?

- Nghe nói Nhân bảng của Thương Vân quốc đã đổi mới, Liễu Tử Yên được xếp vào vị trí trước ba mươi a.

Người nghị luận là học viên tới từ các Đại Võ phủ, thậm chí còn có một chút võ giả tán tu.

- Liễu Tử Yên?

La Thiên hơi nhíu mày, lạnh nhạt liếc nhìn thiếu nữ mặc bộ váy màu vàng nhạt kia.

Mười ngày trước, lúc áp lực của thú triều khá lớn.

Liễu Tử Yên được điều tới từ một chiến bảo khác.

Trong mấy ngày ngắn ngủi.

Nàng đã giết mười mấy đầu yêu thú cao giai, thậm chí còn chém giếtđc một đầu yêu thú Linh Hải cảnh đã bị trọng thương, dương danh sau một trận chiến.

Sau đó, ở trên Nhân bảng của Thương Vân quốc, thứ tự của Liễu Tử Yên từ vị trí hơn tám mươi, trong nháy mắt đã tiến vào ba mươi vị trí đầu.

Ba mươi vị trí đầu trên Nhân bảng!

Đây là thành tích chói mắt cỡ nào a, thậm chí còn làm vẻ vang cho cả Trục Nhật Thánh phủ.

- Tử Yên, ngươi cũng tới để đổi chiến công sao?

Nhạc Tĩnh không biết nhảy ra từ nơi hẻo lánh nào, hắn nở nụ cười ấm áp, sóng vai mà đi cùng Liễu Tử Yên.

Linh thức của La Thiên đã sớm phát hiện ra, Nhạc Tĩnh chờ ở gần đó, chỉ chờ Liễu Tử Yên đến là nhảy ra.

Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên đi cùng một chỗ đã khiến cho không ít võ giả yêu thích và ngưỡng mộ.

Hai người này, nam anh tuấn bất phàm, nữ xinh đẹp cao gầy, có thể nói là trai tài gái sắc.

Nhạc Tĩnh là đại lão khu Hoàng Kim, lại là cháu ruột của Phó Phủ chủ, cũng coi là tính xứng với Liễu Tử Yên.

- La Thiên, đã lâu không gặp.

Lông mày của Liễu Tử Yên khẽ nhếch lên, trong đôi mắt trong như nước hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Nàng nở một nụ cười động lòng người, lúm đồng tiền hiện lên trên má, ưu nhã như thiên nga, quan sát thiếu niên như chó nhà có tang ở trước mắt nàng.

- Ừm, kỳ thật cũng không bao lâu.

La Thiên lãnh đạm nói.

Khi giao phong ở trong Lăng Vân quận thành, Liễu Tử Yên tính toán âm mưu, mặc dù không thành công. Thế nhưng chung quy La Thiên vẫn luôn ở trong thế yếu bị động, không ngừng rơi vào trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Giờ phút này, Liễu Tử Yên như một người chiến thắng, cao cao tại thượng, dùng ánh mắt đùa cợt quan sát La Thiên.

Nàng vừa mới đi vào Thánh Phủ mà đã có được thành tựu chói mắt như thế, chém giết yêu thú Linh Hải cảnh, xung kích ba mươi vị trí đầu Nhân bảng, giống như là một đại thiên kiêu chi nữ vậy.

Ở trước mắt, một vị thiên tài ưu tú hơn La Thiên, bối cảnh còn lớn hơn hắn đang theo đuổi nàng.

Lúm đồng tiền trên mặt Liễu Tử Yên ngày càng xán lạn rực rỡ, như đang nói: Năm đó ngươi cự tuyệt hôn sự với ta, có phải lúc này ngươi đang hối hận, hối hận cả đời hay không?

So sánh với việc giết chết La Thiên, Liễu Tử Yên càng muốn nhìn thấy việc La Thiên hối hận hơn.

Chỉ là, thiếu niên ở trước mắt của nàng lại không tỏ vẻ gì cả, không giống như trong tưởng tượng của nàng.

- La Thiên này, thật là một tên ngớ ngẩn! Không ngờ năm đó lại từ chối Liễu gia đề thân. . .

Nhạc Tĩnh âm thầm xem thường và chế giễu.

Liễu Tử Yên bây giờ thật sự quá là kinh diễm, dùng bối cảnh của hắn cũng phải muốn hao hết tâm lực để theo đuổi.

- La đại ca?

Lúc này, một đạo thanh âm nhu hòa của nữ nhân truyền tới.

Một vị thiếu nữ dung nhan cao quý, xinh đẹp nho nhã tuyệt luân chậm rãi đi tới, lúc nhìn thấy La Thiên, ở bên trong mắt phượng của nàng tràn ngập các loại màu sắc.

- Vân Tú, ngươi cũng tới rồi sao?

Sắc mặt La Thiên bình thản, khẽ gật đầu.

Năm ngày trước, ở trong chiến bảo, hắn lại trị liệu một lần cho Vân Tú quận chúa tiến hành, hai người cũng càng quen thuộc hơn.

Ngay cả vị trưởng công chúa kia cũng phải ngang hàng tương giao cùng La Thiên.

Đương nhiên Vân Tú quận chúa không dám khinh thường, đối với ân nhân cứu mạng như La Thiên, nàng luôn xưng là huynh trưởng, trong lòng cũng có một tia rung động của thiếu nữ.

- Vân Tú quận chúa?

Nhạc Tĩnh hơi giật mình nhìn về phía mỹ thiếu nữ cao quý tuyệt kia.

Vốn dung mạo của Vân Tú quận chúa không kém Liễu Tử Yên một chút nào.

Mà từ khi La Thiên trị liệu cho nàng mấy lần, phong thái của Vân Tú quận chúa như toả sáng, dung nhan trở nên xinh đẹp hơn, lại thêm nàng vốn đã có quý khí của Hoàng gia, cho nên nếu tính tổng hợp vào thì nàng còn hơn vượt Liễu Tử Yên một bậc.

Điều chân chính làm cho Nhạc Tĩnh khiếp sợ là.

Vân Tú quận chúa lại gọi La Thiên là La đại ca.

La Thiên cũng bình thản gọi một tiếng Vân Tú.

- Ta nghe bá phụ nói, Lý Vân Tú thân mang bệnh, gần đây được một vị cao nhân thần bí chữa khỏi, chí ít đã thức tỉnh được võ mạch Địa giai trung phẩm trở lên. . .

Nhạc Tĩnh nỉ non nói.

Không nói tới việc Vân Tú quận chúa trước mắt xinh đẹp tới mức làm cho người ta kinh diễm, mà tư chất của bản thân nàng lại tuyệt đỉnh, lại còn xuất thân từ hoàng thất.

- Địa giai trung phẩm?

Nụ cười trên mặt Liễu Tử Yên hơi cứng lại.

Luận tư chất, Lý Vân Tú so với Địa giai hạ phẩm như nàng còn cao hơn một đoạn.

So thân phậ, đối phương xuất thân từ hoàng thất Thương Vân Quốc, được quốc chủ coi như nữ nhi thân sinh.

Nếu không có gì ngoài ý muốn.

Thành tựu tương lai của thiếu nữ trước mắt này sẽ chỉ cao hơn nàng, sẽ không thấp hơn.

Cho nên, trong lòng Liễu Tử Yên sinh ra một tia ghen ghét mãnh liệt với thiếu nữ trước mắt này.

- Vừa rồi nàng gọi La Thiên là đại ca, có chuyện gì vậy. . .

Rất nhanh Liễu Tử Yên đã ý thức được, cách xưng hô của hai người.

Nàng hoài nghi, có phải mình nghe lầm hay không?

Vừa vặn lúc này, hai gò má của Vân Tú quận chúa ửng đỏ, đầu hơi cúi xuống, nói:

- La đại ca, hôm nay ta lại phải nhờ đại ca rồi.

- Đây là chuyện nên làm.

La Thiên đáp.

Hai người sóng vai mà đi, Vân Tú quận chúa rất là khách khí, có cảm giác như tôn kính, cùng rời khỏi đây với La Thiên.

- Cái này. . . Làm sao có thể!

Ở đằng sau, trên mặt Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên hiện lên vẻ không thể tin được.

Dùng thân phận và thiên phú tuyệt cao của Vân Tú quận chúa lúc này mà lại phải khách khí như vậy với La Thiên, thậm chí còn có vẻ thẹn thùng của nữ nhân a.

Trong lòng Nhạc Tĩnh ghen ghét đến mức phát cuồng!

Lúc này hắn đang đau khổ theo đuổi Liễu Tử Yên đã từng bị La Thiên cự tuyệt.

Mà giờ khắc này, một vị quý nữ Hoàng gia còn ưu tú hơn so với Liễu Tử Yên lại thân mật ỷ lại La Thiên như thế.

- La. . . Thiên!

Liễu Tử Yên cắn chặt răng, cảm giác ưu việt cao cao tại thượng trước đó bị tan vỡ trong nháy mắt.

Vốn, chấp niệm trong tâm linh mà La Thiên để lại cho nàng đã vơi đi, thế nhưng giờ phút này lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, còn có cảm giác như muốn trở thành tâm ma vậy.

- Chỉ có diệt sát kẻ này thì mới có thể làm cho võ đạo chi tâm của ta viên mãn, thậm chí còn có thể làm cho tu vi của ta tiến triển cực nhanh.

Sát cơ trong mắt của Liễu Tử Yên dày đặc.

. . .

Một canh giờ sau.

La Thiên lại từ trong khuê phòng của Vân Tú quận chúa đi ra ngoài, đây đã là lần thứ ba hắn chữa bệnh cho nàng sau khi tới chiến bảo.

Sau khi trị liệu.

Dung nhan của Lý Vân Tú ngày càng xinh đẹp, sóng xanh trong mắt lưu chuyển, có chút quyến luyến nhìn La Thiên rời đi.

Ở bên trong chiến bảo.

La Thiên trở lại phòng nghỉ tạm thời của mình, kiểm tra U Long Thần mạch trong cơ thể.

Ba lần trị liệu gần đây đã làm cho U Long Thần mạch hấp thu không ít lực lượng âm nhu, làm cho nó mạnh mẽ hơn một chút.

Ông ông!

Trên thần mạch hình rồng có từng mảnh lân phiến màu lam hiển hiện, càng thêm ngưng thực, sinh động.

Ở tận cùng của Thần mạch, bộ vị thiếu kia lại sinh trưởng ra một chút, cho dù rất nhỏ, thế nhưng lại bị La Thiên cảm giác được rất rõ ràng.

Xoẹt ~

La Thiên đưa tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một đạo hàn quang u ám, mặt ngoài bàn tay còn mơ hồ hiển hiện một tầng văn tự lam nhạt.

Một cỗ uy áp đáng sợ tới từ Thái Cổ phát ra, nhiệt độ ở chung quanh nhanh chóng giảm xuống, trên mặt đất có một tầng sương lạnh được ngưng kết.

- Hiện giờ chỉ bằng vào Thần mạch chi lực, chí ít ta cũng đã có chiến lực tương đương với Khai Mạch bát trọng.

Trong lòng La Thiên thầm đánh giá bản thân mình.

Nếu như phối hợp với tu vi và vũ kỹ, nhất Thiên Tinh kiếm pháp gần tới Linh cấp thượng phẩm kia thì thậm chí thực lực của La Thiên có thể chiến một trận cùng Khai Mạch cửu trọng!

- Chờ ta ma luyện một phen bữa, tu vi tăng lên một chút thì chuyện xung kích học viên Hoàng Kim nằm ở trong tầm tay!

Vẻ lạnh lẽo trong mắt La Thiên lóe lên.

Liễu Tử Yên kia ra vẻ ra cao cao tại thượng, còn có cảm giác ưu việt. Sao nàng có thể biết được, cấp độ giữa hắn và nàng đã càng ngày càng gần.

Thậm chí muốn vượt qua nàng cũng không quá là xa xôi nữa.

Vào ban đêm.

La Thiên lấy ra một viên Linh Nguyên Tệ, nhắm mắt tu luyện, đầu khí mạch thứ sáu vẫn đang tiếp tục mở rộng về phía trước.

Hiện tại áp lực của thú triều cũng không lớn, ban ngày La Thiên chém giết một chút yêu thú, ban đêm thì lại tranh thủ thời gian tu luyện.

Sáng sớm ngày thứ hai.

La Thiên đi ra bên ngoài chiến bảo, chuẩn bị chống cự thú triều giống như trước đây.

- La Thiên, Nhạc học trưởng gọi ngươi qua.

Vị thiếu nữ xinh đẹp Khai Mạch bát trọng kia tới truyền lời, vẻ mặt rất là lãnh đạm.

Nàng ta là một trong hai đại tâm phúc của Nhạc Tĩnh.

- Được.

Trong mắt La Thiên có chút dị sắc.

Trước mắt, hắn còn đang ở trong tiểu đội tinh anh của Nhạc Tĩnh.

Đoạn thời gian trước, Nhạc Tĩnh bị đại yêu kinh khủng kia truy sát, trong lòng có bóng ma, cho nên bỏ mặc không quan tâm tới La Thiên.

Chỉ chốc lát, các học viên thuộc tiểu đội tinh anh đã hội họp ở trước cửa thành.

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta không cần phòng thủ ở chiến bảo nữa, có nhiệm vụ được ban thưởng cao hơn đang chờ chúng ta.

Nhạc Tĩnh ra vẻ uy nghiêm, đảo qua La Thiên và bốn năm tên học viên Bạch Ngân.

Rất nhanh La Thiên đã biết được nội dung nhiệm vụ.

Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng có quan hệ với La Thiên.

Từ sau khi La Thiên thu quạ đen vào Thiên Thư, thú triều chỗ chiến bảo này đã trở lại bình thường.

Nhưng trinh sát của Thương Vân quốc phát hiện ra, bên trong thú triều có một chút yêu thú linh trí tương đối cao, vòng qua phòng tuyến phía trước, chui vào biên cảnh Thương Vân quốc.

Loại tình huống này, trong thú triều lần trước cũng là chuyện hiếm thấy.

Kết quả là, Thánh Phủ lại phát ra một nhóm nhiệm vụ mới: Để một chút tiểu đội tinh anh đi tới hậu phương, đánh giết những yêu thú dám chui vào quốc gia nhân loại kia.

- Chẳng lẽ những đầu yêu thú chui vào quốc gia nhân loại là vì muốn tìm kiếm thứ này?

Ý thức của La Thiên dung nhập vào trong thiên thư .

Giờ phút này, ngoại trừ một hai trang sáng lên của Thiên Thư còn có một trang sách khá là đặc thù.

Bên trên trang sách này có vẽ một cái yêu cốt khổng lồ, bề mặt có hoa văn màu tím đen lượn lờ, tản mát ra một cỗ yêu khí kinh khủng ngập trời.

Từ sau khi thu quạ đen vào Thiên thư, vật này đã xuất hiện ở bên trên trang sách, cực kỳ khó hiểu.

- Thiếu niên, ngươi thật là quá mức, Yêu Đế cốt mà ta khổ cực trộm được lại bị ngươi phong ấn.

Sương mù màu đen lóe lên, quạ đen tức tối nói.

Bình Luận (0)
Comment