Chương 895: Thương Bạch Chi Hoàn
Sau khi rời khỏi Võ Thị Linh Điện, La Thiên thường xuyên tiến hành suy tính.
Ban đầu, hy vọng chạy trốn vẫn rất lớn, nhưng sau này càng ngày càng thấp!
Có thể đoán được rằng đám người truy đuổi hắn đã đoán được mục tiêu của La Thiên, vì vậy bọn họ cũng đang nhắm đến đó để tìm kiếm hắn!
Trong khoảng thời gian cuối cùng này sẽ là thời khắc nguy hiểm nhất, tuyệt đối không thể mất cảnh giác.
La Thiên nhanh chóng di chuyển dựa theo kết quả suy đoán của mình.
Đột nhiê, trong tầm nhìn xuất hiện một chiếc thuyền gỗ nhỏ chỉ dài mười mấy mét, so với chiếc Hư Không Thuyền to lớn của La Thiên thì không đáng nhắc tới, nhưng tốc độ của chiếc thuyền nhỏ này lại nhanh bằng Hư Không Thuyền của La Thiên!
Trên thuyền nhỏ có một lão giả đầu bạc và một thiếu nữ ngây ngô mặc váy trắng, khuôn mặt trắng nõn mượt mà, buộc đuôi ngựa hai bên.
“Gia gia, nhìn kìa, thuyền thật lớn!”
Thiếu nữ ngây ngô nhìn chằm chằm Hư Không Thuyền của La Thiên, có vẻ rất hâm mộ.
“Quá lớn, cũng quá phô trương.”
Lão giả đầu bạc cười hòa ái.
“Hả?”
La Thiên nhíu mày, điều khiển Hư Không Thuyền ngừng lại.
Chiếc Hư Không Thuyền này của hắn có tốc độ rất nhanh, nhưng quả thật là hơi quá phô trương, khiến tung tích hoàn toàn bại lộ.
“Gia gia, hình như người nọ sinh bệnh.”
Thiếu nữ ngây ngô lại nói.
“Ngươi biết xem bệnh ư?”
La Thiên nhướn mày.
Trông thiếu nữ này còn rất trẻ vậy mà lại có thể nhìn ra thương thế trên người mình.
“Ta không biết, nhưng ông nội của ta thì biết!”
Thiếu nữ lắc đầu, 2 chùm tóc lắc lư.
Ánh mắt La Thiên dừng trên người lão giả đầu bạc.
Giờ khắc này, cảm giác nguy cơ trong lòng La Thiên đột nhiên yếu bớt một chút!
La Thiên suy tư.
“Mong tiền bối ra tay trị liệu cho vãn bối, ta chắc chắn sẽ hậu tạ.”
La Thiên khom lưng bái lạy.
Lão giả đầu bạc lạnh nhạt nhìn La Thiên, trầm ngâm mấy tức rồi lên tiếng.
“Đi lên đi.”
“Đa tạ!”
La Thiên lộ vẻ vui mừng, thu hồi Hư Không Thuyền, bước lên thuyền nhỏ của lão giả đầu bạc.
Hắn khép hờ hai mắt, âm thầm suy tính!
Cảm giác nguy cơ đến từ bốn phương tám hướng đang nhanh chóng yếu bớt!
.
Vừa lên con thuyền này, La Thiên liền suy tính, nguy hiểm của hắn đang dần hạ thấp.
“Xem ra đã gặp được cao nhân rồi.”
La Thiên thầm nói trong lòng, đánh giá lão giả đầu bạc và thiếu nữ ngây ngô vài lần.
Có lẽ lão giả cũng đã suy đoán ra tình cảnh của La Thiên.
La Thiên đưa ra yêu cầu xem bệnh kỳ thật là đang tìm kiếm sự trợ giúp.
Lão giả đầu bạc đáp ứng xem bệnh, cho La Thiên lên thuyền cũng là đáp ứng giúp hắn.
Còn nguyên nhân vì sao lão giả đầu bạc đáp ứng, nguy cơ có hoàn toàn hóa giải hay không thì không biết trước được.
“Hai vị là người nơi nào?”
La Thiên dò hỏi.
“Thủy Lưu giới. Công tử thì sao?”
Thiếu nữ ngây ngô không nghĩ nhiều đã trả lời.
Thủy Lưu giới?
La Thiên chưa bao giờ nghe nói đến nơi này.
Vũ trụ bao la với muôn vàn giao diện, mà hiểu biết của La Thiên lại không nhiều.
“Ta đến từ Thái Nguyên Tông. Hai vị đang đi đến đâu?”
La Thiên hỏi tiếp, nhưng hắn phát hiện khi thiếu nữ nghe tên Thái Nguyên Tông thì chẳng có cảm xúc đặc biệt gì.
“Chúng ta đến Thương Bạch Chi Hoàn.” Thiếu nữ đáp.
“Vậy thì cùng đường rồi.”
La Thiên bật cười.
“Gia gia, không phải ngươi đã đáp ứng xem bệnh cho hắn sao? Mau trị liệu cho vị công tử này đi.”
Thiếu nữ hô.
Dọc đường nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán, vậy nên mới cảm thấy hứng thú với người tầm lứa tuổi của mình như La Thiên.
“Đã xem xong rồi, ba tháng sau sẽ tự khỏi hẳn.”
Lão giả đầu bạc liếc La Thiên một cái, lạnh nhạt nói.
Ánh mắt La Thiên chợt lóe lên.
Lão nhân nói không sai, ba tháng sau, thương thế do Võ Vương tạo thành có thể hoàn toàn khỏi hẳn!
Nhưng lão nhân này vốn không xem bệnh cho hắn, vậy mà chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra điểm này, ông ta không đơn giản chút nào!
“Gia gia, ngươi đừng lừa ta, ngươi đã xem bệnh cho hắn đâu.”
Thiếu nữ lộ vẻ ta biết hết, đừng hòng gạt ta.
“Đa tạ tiền bối đã xem bệnh cho tại hạ, tiền bối muốn thù lao thế nào thì xin cứ nói.”
La Thiên nho nhã lên tiếng.
Lão giả này không thể nào vô duyên vô cớ giúp mình, nếu ông có nhu cầu gì thì cứ nói thẳng ra, như vậy La Thiên cũng yên tâm hơn.
Thiếu nữ ngây người.
Gia gia căn bản chưa xem bệnh gì cả, vậy mà lại nói là xem rồi, vị công tử này cũng cảm kích vì gia gia đã khám bệnh giúp hắn.
Là gia gia và La Thiên hồ đồ hay mình mới là người hồ đồ?
Đúng lúc này.
Vèo!
Nơi xa, một võ giả Thiên cấp bay tới, khí tức tu vi mạnh hơn Quỷ Yết điện chủ, đôi mắt âm lãnh nhìn tứ phương như đang tìm gì đó!
“Hoa Phong điện chủ!”
Sắc mặt La Thiên hơi trầm xuống!
Giữa hắn và Hoa Phong điện chủ có ân oán, nguyên nhân đối phương xuất hiện ở đây lúc này chắc chắn là tới để bắt La Thiên!
Hoa Phong điện chủ là Thiên Trì cảnh cao giai!
La Thiên bất giác nhìn về phía lão giả đầu bạc.
Đối phương chỉ đáp ứng cho La Thiên lên thuyền, ông có thể ra tay hỗ trợ hay không thì không chắc.
Dù ông hỗ trợ nhưng ông có địch nổi Hoa Phong điện chủ không?
Vèo!
Hoa Phong điện chủ tiến về phía thuyền nhỏ.
Trái tim La Thiên đập thình thịch, nhưng rồi La Thiên nhận ra Hoa Phong điện chủ căn bản không nhìn thấy mình.
Vèo!
Hoa Phong điện chủ bay qua phía trên chiếc thuyền nhỏ, tiếp tục điều tra tung tích La Thiên!
Lão quay đầu hồ nghi, cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ gì đó, nhưng phía sau chỉ là không gian đen nhánh, chẳng có bất cứ thứ gì cả.
“La Thiên, ngươi trốn không thoát được đâu.”
Hoa Phong điện chủ đi xa.
La Thiên lộ vẻ kinh ngạc.
Hoa Phong điện chủ tới bắt hắn nhưng lại chỉ lướt qua trước mắt, không hề nhìn thấy hắn.
Chuyện này quá kỳ quái.
Một lát sau.
Vèo vèo vèo!
Một đội nhân mã hải tộc từ nơi xa bay qua, bọn họ cũng không nhìn thấy La Thiên.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, đã ít nhất có gần mười đội nhân mã đi qua đây, thậm chí có không ít kẻ mạnh hơn Hoa Phong điện chủ, nhưng bọn hắn đều không phát hiện ra La Thiên.
Dường như con thuyền nhỏ này ngăn cách với thế nhân, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không liên quan gì đến hắn.
Khi La Thiên đi nghỉ ngơi, hắn lại suy đoán lần nữa thì nhận được kết quả là nguy hiểm đã hạ thấp rất nhiều.
Hắn nhìn về phía lão giả đầu bạc.
Đến bây giờ đối phương vẫn không nhắc đến chuyện đáp sự, dường như việc ông giúp La Thiên chỉ là một chuyện nhỏ bé không quan trọng, không cần phải để ý.
Lão giả đầu bạc không nhắc tới thì hắn cũng lười nhiều lời.
Hơn nữa 2 người này cũng đang đi đến Thương Bạch Chi Hoàn, La Thiên có thể đi nhờ thuyền của bọn họ.
Theo thời gian trôi đi, La Thiên càng đi càng sâu, tiến về phía rìa Phá Toái Tinh Vực.
Ba tháng sau, thương thế của La Thiên đã hoàn toàn khỏi hẳn, hắn nhìn phương xa, nơi đó xám xịt tĩnh mịch.
“Phía trước chính là phạm vi Thương Bạch Chi Hoàn.”
Lão giả đầu bạc lên tiếng.
Thuyền nhỏ tiến vào phạm vi Thương Bạch Chi Hoàn, không gian vốn đen nhánh trở nên xám xịt, tầm mắt gặp trở ngại cực lớn.
La Thiên nhạy bén nhận ra hư không phong lưu trở nên mãnh liệt hơn, tốc độ của chiếc thuyền nhỏ này đã chậm đi nhiều!
Thương Bạch Chi Hoàn và Phá Toái Chi Hoàn có bản chất khác nhau, đi qua ranh giới 2 nơi có cảm giác như tiến vào tân thiên địa.