Chương 937: Nghi Vấn
Lưu Lục tức hổn hển, nhưng lại không thể nào phát tiết, nếu không sẽ lộ ra mình có vấn đề.
Đối với Đặng Hiểu Thiến, gã tức giận không thôi, thậm chí muốn trả thù!
Nhưng nếu thật sự đẩy Đặng Hiểu Thiến vào tuyệt cảnh, đối phương có khả năng sẽ đem mưu đồ giữa bọn họ công bố trước mặt mọi người, đến lúc đó Lưu Lục cũng xong đời!
"Không thể chỉ vì một học sinh mà chôn vùi tiền đồ của ta!"
"Đợi ta trở thành Đạo sư Trung cấp, lại chậm rãi giết chết bọn họ!"
Lưu Lục đè lửa giận trong lòng xuống, phất tay áo rời đi!
"Áp giải bọn chúng xuống dưới, giao cho Chấp Pháp Viện!"
Bà lão mặt vàng hạ lệnh!
"Lưu lão sư, cứu chúng ta!"
"Ngài giúp ta cầu tình, gia tộc của ta có thể cho ngươi chỗ tốt."
Hai gã nam đệ tử dập đầu thỉnh cầu.
Lưu Lục còn chưa đi xa, thiếu chút nữa tức hộc máu!
Hối lộ trắng trợn như vậy, gã nào dám đi giúp, thậm chí còn muốn tận lực bỏ ngay liên quan.
Lưu Lục trước kia vẫn tương đối coi trọng hai gã nam đệ tử này, bây giờ gã lại cảm thấy mình trước kia đúng là mắt bị mù, hai tên đệ tử này thật sự quá ngu xuẩn!
Đúng lúc này.
Lưu Lục nhìn thấy Diệp Thủy Vân!
"Thủy Vân Đạo sư." Lưu Lục vội vàng tỏ ra vui vẻ.
Nhưng Diệp Thủy Vân không có để ý đến gã, cùng với thanh niên cương nghị đi tới chỗ của La Thiên.
"La đạo sư, lần này ngươi không còn lời nào để nói rồi!"
Diệp Thủy Vân cười nói.
Thanh niên cương nghị cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm La Thiên!
Trên thực tế, vừa rồi lúc ở đây gặp chuyện không may, hắn đang đứng ở phía xa nhìn xem thế nào.
Hắn nhìn thấy La Thiên ở cùng một chỗ với Đặng Hiểu Thiến quần áo lộ ra một nửa, ngay lập tức đã đưa tin cho Đạo sư Diệp Thủy Vân.
Như Đạo sư Diệp Thủy Vân nói, La Thiên thật sự có vấn đề!
"Ta đúng là không có gì muốn nói."
La Thiên đối với sự xuất hiện và lời nói của Diệp Thủy Vân, cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Thủy Vân xinh đẹp tuyệt trần cau mày lại, đã đến lúc này rồi, La Thiên sao lại giống như người không có việc gì.
Lỗi mà La Thiên phạm phải, hình phạt nhẹ nhất cũng là bị đuổi khỏi Thánh Viện!
Lúc này.
Diệp Thủy Vân nhìn thấy hai gã đệ tử toàn thân ướt đẫm, bị mấy học sinh khác áp giải đi.
"Bọn họ làm sao vậy?"
Diệp Thủy Vân cảm thấy kinh ngạc.
"Là La Thiên Đạo sư đá bọn họ xuống hồ nước."
Một học sinh giải thích.
"La đạo sư, ngươi ghê gớm thật, vậy mà ra tay với học sinh, lần này ngươi coi như xong!"
Diệp Thủy Vân hơi tức giận nói.
Theo nàng thấy, nhất định là hai tên học sinh này phát hiện hành động cầm thú của La Thiên, thấy việc nghĩa phải hăng hái làm, lại thiếu chút nữa bị La Thiên giết người diệt khẩu.
Nhưng vừa mới dứt lời.
Tất cả mọi người ở bốn phía ngây ngốc nhìn nàng.
Diệp Thủy Vân cũng phát hiện, trong đó có mấy ánh mắt, lộ ra ý tứ như đang nhìn một kẻ đần.
"Diệp Đạo sư, chuyện lần này đã giải quyết xong, là do hai tên đệ tử này."
Bà lão mặt vàng nhàn nhạt mở miệng.
"Sao?"
Sắc mặt Diệp Thủy Vân trầm xuống!
Đệ tử thấy việc nghĩa hăng hái làm thì bị xử phạt, còn La Thiên táng tận lương tâm lại bình an vô sự!
Nước ở Thiên Phong Viện cũng quá sâu, ngay cả bà lão mặt vàng là Đạo sư thâm niên bực này, cũng giúp La Thiên thoát tội!
Bản thân mình tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra!
"Bởi vì hai tên học sinh ấy thiếu chút nữa điếm ô học sinh của La đạo sư, bị La đạo sư vừa vặn bắt được."
Bà lão mặt vàng nói tiếp.
"Sao?"
Diệp Thủy Vân nhất thời không kịp phản ứng.
Sự thật mà bà lão mặt vàng vừa nói, so với suy nghĩ trong nội tâm nàng, khác biệt quá lớn!
"Cái gì?"
Thanh niên cương nghị cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc!
Sự thật lại là như vậy?
La Thiên cứu người, người xấu thực sự là hai gã nam đệ tử kia?
"Tại sao ngươi lại đi cùng với Diệp Đạo sư?"
La Thiên hỏi thanh niên cương nghị, người này bây giờ là học sinh của La Thiên.
"Cái này, ta... ta trùng hợp gặp Diệp Đạo sư."
Thanh niên cương nghị có chút bối rối nói.
La Thiên cười mà không nói, đã hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra đệ tử chủ động tới bái sư mấy ngày trước đây, là người mà Lưu Lục và Diệp Thủy Vân phái tới nằm vùng.
"Diệp Đạo sư, ngươi mới vừa ám chỉ cái gì?”
La Thiên giống như cười mà không phải cười, hỏi.
Diệp Thủy Vân hơi ngây ngốc.
La Thiên rõ ràng không phải tội phạm, là lão sư tốt, kịp thời cứu học sinh trong lúc nguy nan!
Chẳng lẽ cho tới nay, là tự mình đã hiểu lầm La Thiên?
"Ta khả năng lầm rồi..."
Diệp Thủy Vân đỏ mặt, áy náy nói.
"La đạo sư, ngươi làm vô cùng tốt, thân là lão sư, phải có trách nhiệm đối với học sinh của mình, cho dù là tu luyện hay là an toàn nhân sinh."
Bà lão mặt vàng tán dương La Thiên một câu, sau đó rời đi.
Những người còn lại cũng dần dần giải tán.
La Thiên cũng chuẩn bị quay trở về.
Diệp Thủy Vân bỗng nhiên nói: "La đạo sư, sự tình vừa rồi, là ta hiểu lầm ngươi rồi. Ta mời ngươi ăn một bữa cơm, xem như bồi tội."
Ngoài ra, nàng có thể mượn bữa tiệc này, tiếp xúc với La Thiên, phán đoán La Thiên đến cùng có phải là loại người này hay không.
La Thiên cứu đệ tử, cũng không có nghĩa là La Thiên không phải là đồ háo sắc.
"Ăn cơm? Hay vẫn là thôi đi."
La Thiên cự tuyệt.
Vẻ mặt Diệp Thủy Vân ngoài ý muốn.
Ở trong Thánh Viện, không biết có bao nhiêu nam Đạo sư truy cầu nàng, thậm chí còn có một vài đệ tử cũng truy cầu nàng.
Cho tới nay, đều là người khác trăm phương ngàn kế mời nàng ăn cơm.
Nàng lần đầu chủ động mời người ăn cơm, đổi lại người khác, sẽ kích động không thôi, lập tức đồng ý.
Vậy mà La Thiên lại cự tuyệt?
Diệp Thủy Vân cũng bắt đầu hoài nghi lực hấp dẫn của chính mình.
Chẳng lẽ nói, La Thiên thật không phải là đồ háo sắc?
"Bên ngoài Vô Cực Thánh Viện, có một quán rượu tên là 'Thiên Vân', rượu và thức ăn ở đó, có thể so với linh đan diệu dược, nổi danh lừng lẫy toàn bộ Vô Cực Giới!"
Diệp Thủy Vân nói tiếp, tư vị bị người cự tuyệt, cũng không phải tốt như vậy.
"Quán rượu Thiên Vân? Nơi này được đấy!"
Lúc La Thiên vừa tới Vô Cực Thánh Thành, từng nghe nói qua đại danh quán rượu Thiên Vân!