Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 942 - Chương 942: Đổi Lão Sư

Chương 942: Đổi Lão Sư Chương 942: Đổi Lão Sư

Chương 942: Đổi Lão Sư

Ba ngày sau.

Tất cả dược lực đã tiêu hao hết, La Thiên cảm thấy mọi mặt đều được tăng lên, toàn thân khoan khoái dễ chịu, tinh lực mười phần.

Mười ngày bế quan thoáng cái trôi qua.

La Thiên tu luyện thông thuận, tiến triển lớn hơn.

"Theo tình hình hiện tại, sau ba tháng nữa, có hi vọng đột phá Thiên Trì cảnh nhị trọng đỉnh phong."

Dù sao hoàn cảnh tu luyện tại chỗ ở của Đạo sư Vô Cực Thánh Viện rất tốt, cao gấp bốn năm lần ở Thái Nguyên Tông!

Ngày hôm nay.

La Thiên đã tu luyện xong, báo tin cho học sinh của mình, sau đó đi đến Sơ Dương Lâu.

Hưởng thụ tài nguyên của Thánh Viện, cũng phải thực hiện trách nhiệm tương ứng.

Trong lớp học.

Năm học sinh đã đến từ sớm.

Quan Hồng Phi tỏ vẻ chờ mong.

Sắc mặt Lạc Hạ Đình hồng nhuận phơn phớt, tinh thần toả sáng, trên mặt lúc nào cũng vui vẻ, hoàn toàn bất đồng với khí chất lười nhác lúc trước, càng tỏa ra mị lực.

Trần Nguyên mập mạp cũng nhận ra Lạc Hạ Đình thay đổi rất lớn.

Nhưng vừa nghĩ tới Đạo sư La Thiên, gã than vãn một tiếng.

Trần Nguyên như trước cảm thấy mình bị La Thiên lừa!

Thời gian dài như vậy, La Thiên mới đến lớp lần đầu, quá không có trách nhiệm.

"Bốn học sinh còn lại chắc chắn cũng bị La Thiên lừa gạt."

Trần Nguyên nghĩ thầm.

Riêng Lạc Hạ Đình, là do La Thiên đoạt từ chỗ Lưu Lục.

Bản thân Lạc Hạ Đình chắc chắn rất không muốn, trước kia cũng có mâu thuẫn với La Thiên, trốn khỏi lớp học.

"Lạc sư tỷ, La lão sư này cũng thật không có trách nhiệm, thời gian dài như vậy mới đến lớp lần đầu, hơn nữa nhìn bộ dáng hắn cũng không có thực tài thực liệu gì..."

"Hay là, chúng ta cùng nhau đổi lão sư một lần nữa?"

Trần Nguyên nói với Lạc Hạ Đình.

Sau đó gã lại nhìn Đặng Hiểu Thiến và thanh niên cương nghị, nói: "Chắc các ngươi cũng đồng ý, đúng không?"

Gã cho rằng, hai học sinh này chắc chắn cũng hối hận vì đã bái La Thiên là lão sư.

"Trần Nguyên, ngươi nói bậy bạ gì đó? Không cho phép ngươi vu oan La lão sư!"

Lạc Hạ Đình lập tức nhíu mày quát!

"Trần Nguyên, nếu muốn thay đổi, ngươi tự đi đổi là được rồi, đừng kéo theo chúng ta!" Thanh niên cương nghị lạnh lùng mở miệng.

"Ta tuyệt đối không đồng ý."

Đặng Hiểu Thiến trợn mắt liếc Trần Nguyên.

Trần Nguyên ngây người!

Đây là có chuyện gì? Những người này đều bị La Thiên tẩy não sao?

Tẩy não lúc nào? Sao ta lại không biết?

Trần Nguyên nhìn Quan Hồng Phi, gã cho rằng Quan Hồng Phi tài giỏi như vậy, chắc chắn không giống với học sinh khác.

"Ngu xuẩn!"

Quan Hồng Phi liếc Trần Nguyên, xem thường nói ra hai chữ.

Lúc này, La Thiên đi vào lớp học.

"Bái kiến lão sư!"

Bốn người còn lại đứng ngay ngắn, hô.

Trần Nguyên không thích ứng nổi.

"Hôm nay, ta sẽ tiến hành chỉ đạo riêng cho từng người các ngươi."

Sắc mặt La Thiên lạnh nhạt.

Lạc Hạ Đình và Quan Hồng Phi tỏ vẻ chờ mong.

"Đặng Hiểu Thiến, ngươi trước."

La Thiên nói một tiếng.

La Thiên và bốn học sinh khác lui sang một bên, chừa ra một khoảng trống rất lớn.

Kế tiếp, Đặng Hiểu Thiến bắt đầu diễn luyện một môn chưởng pháp.

Sau khi diễn luyện xong, Đặng Hiểu Thiến nhìn La Thiên.

Đối với vị lão sư này, trong nội tâm Đặng Hiểu Thiến có chút phức tạp, nàng cam tâm tình nguyện đi theo La Thiên, thuần túy là vì cảm thấy áy náy chuyện lần trước, muốn trả ơn.

Trong lòng nàng cũng không cảm thấy La Thiên là một Đạo sư ưu tú.

"Chưởng pháp của ngươi có vấn đề rất lớn..."

La Thiên nhíu mày mở miệng.

"Thỉnh Đạo sư chỉ điểm."

Đặng Hiểu Thiến khiêm tốn thỉnh giáo.

Nhưng La Thiên không nói lời nào làm Đặng Hiểu Thiến có chút thất vọng, La đạo sư còn kém hơn so với trong tưởng tượng, nói chưởng pháp của mình có vấn đề, nhưng lại không nói được nguyên nhân, cũng không có cách nào chỉ dẫn.

Ai ngờ.

La Thiên bỗng nhiên lấy giấy bút ra ghi.

"Vấn đề của ngươi nhiều lắm, ta đã viết ra, ngươi trở về cẩn thận nghiên cứu đi."

"..."

Chờ La Thiên viết xong, Đặng Hiểu Thiến nghi ngờ bưng lấy chồng giấy, chậm rãi xem.

Đặng Hiểu Thiến mới đầu kinh ngạc, sau đó là khiếp sợ, cuồng hỉ, khó có thể tin!

Nàng chưa từng nghĩ tới, khuyết điểm của mình lại nhiều như vậy, quả thực có trăm ngàn chỗ hở!

Càng quan trọng hơn là, La Thiên hướng dẫn toàn bộ, chỉ ra con đường cụ thể!

Coi như là Đạo sư thâm niêm cũng không nhất định có thể làm được tới trình độ này.

"Đa tạ lão sư!"

Đặng Hiểu Thiến hổ thẹn trong lòng, vô cùng cảm kích cúi đầu.

"Quá khoa trương, là thật hay giả đây?"

Trần Nguyên cảm giác có chút giả tạo, Đặng Hiểu Thiến không phải là do La Thiên mời đến diễn kịch chứ?

"Quan Hồng Phi!"

La Thiên hô một tiếng.

Quan Hồng Phi lập tức nhảy đến khoảng trống trong lớp học, bắt đầu diễn luyện kiếm pháp.

"Đúng vậy, tiến bộ rất lớn, chẳng qua có mấy chỗ còn có vài khuyết điểm nhỏ nhặt..."

La Thiên chậm rãi mở miệng.

"Kiếm pháp của Quan Hồng Phi đã rất hoàn mỹ, những khuyết điểm nhỏ nhặt này vốn cũng không đáng kể..."

Trần Nguyên bĩu môi nói.

Nhưng Quan Hồng Phi là người cực kỳ chấp nhất đối với võ đạo, đã tốt thì phải tốt hơn người.

"Đạo sư thật đúng là tuệ nhãn như đuốc, thường nhân khó có thể phát giác khuyết điểm nhỏ nhặt, cũng có thể nói trúng tim đen! Học sinh thụ giáo!"

Quan Hồng Phi khâm phục nói.

"Lạc Hạ Đình."

La Thiên hô một tiếng xong.

Lạc Hạ Đình diễn luyện một môn quyền pháp, có cương có nhu.

"Đúng vậy, xem ra bệnh của ngươi đã nhanh chóng tốt lên nhiều."

La Thiên gật đầu cười nói.

"May mắn nhờ lão sư có biện pháp."

Lạc Hạ Đình cười tươi như hoa.

Không chỉ bệnh tật của nàng nhanh chóng tốt hơn, tốc độ tu luyện cũng bỗng nhiên tăng lên, hôm nay đã đột phá đến Địa Nguyên cảnh tầng tám đỉnh phong!

Vả lại, sau khi nàng chuyển sang tu luyện Thủy Hỏa Thôn Thiên Quyết, cảm giác thực lực tăng hơn trước kia một cấp bậc.

Lạc Hạ Đình cảm giác mình giống như được sống lại!

"Hắn chữa bệnh cho Lạc Hạ Đình?"

Hai mắt Trần Nguyên trừng lớn, đầy vẻ nghi vấn.

Không nghĩ tới cô gái mà mình ngưỡng mộ cũng bị La Thiên lừa dối thành như vậy!

"Trần Nguyên." La Thiên hô.

"Xem ta làm sao vạch trần ngươi!"

Trần Nguyên hừ lạnh một tiếng, gã kiên định với tín niệm của chính mình, tuyệt đối sẽ không để cho La Thiên lừa dối!

Tu vi Trần Nguyên là Địa Nguyên cảnh tầng năm đỉnh phong, đứng kế cuối trong năm học sinh.

Gã diễn luyện một môn đao pháp.

"Đao pháp của ngươi, vấn đề cũng rất lớn..."

La Thiên nhíu mày chỉ đạo.

Trần Nguyên sau khi nghe xong, thịt mỡ trên mặt run lên không ngừng.

"La lão sư, ngài quả thực là hoả nhãn kim tinh, ngài chỉ đạo quả thực như “đề hồ quán đỉnh”, hơn cả thời gian học sinh khổ tu mười năm, tất cả Đạo sư Sơ cấp trong mười đại phân viện đều thua kém ngài."

"Về sau nếu như có người chửi bới lão sư ngài, Trần Nguyên ta là người đầu tiên không để yên cho bọn họ!"

Trần Nguyên vô cùng kích động, điên cuồng vuốt mông ngựa!

Bốn người Lạc Hạ Đình, Quan Hồng Phi khinh bỉ liếc Trần Nguyên, mới vừa rồi là ai đề nghị đổi lão sư vậy?

- - -

Truyện cùng dịch giả, mong được các huynh đệ, tỷ muội ủng hộ: Vô Thượng Sát Thần (Dịch) - Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn <3

Bình Luận (0)
Comment