Chương 961: Phản Bác
Lưu Lục trở lại đội ngũ, hắn hỏi: "Đệ tử chết bao nhiêu người?"
"Mười một người, trong đó có bốn học sinh của Lưu Lục Đạo sư, ba học sinh của Công Tôn Đạo sư..."
Hồ Siêu mở miệng nói.
Học sinh của y và trung niên chín chắn, mỗi bên có hai người chết.
Mà học sinh của La Thiên, hiếm thấy không có ai tử vong.
Sắc mặt Lưu Lục trầm xuống, có chút buồn bực.
Vì sao học sinh của mình chết nhiều nhất?
Học sinh của gã còn mạnh hơn học sinh của mấy vị Đạo sư khác, theo lý thuyết tử thương phải ít nhất mới đúng.
"Có điều nhiệm vụ lần này, có hai Đạo sư chết, chấm điểm có thể sẽ giảm xuống, ban thưởng sẽ không quá nhiều."
Hồ Siêu nói tiếp.
Y bất đắc dĩ thở dài, đối với chuyện của La Thiên có một chút thương cảm.
"Ban thưởng không nhiều lắm, nhưng người chia phần cũng không nhiều."
Lưu Lục thản nhiên mở miệng.
Nhiệm vụ lần này, có thể nói là vô cùng không thuận lợi, không chỉ có tử thương nghiêm trọng, chính hắn cũng bị hủy dung, còn bị đánh mù một con mắt!
Chỉ có một tin tức tốt, làm cho lòng gã có chút an ủi.
La Thiên rốt cục chết rồi!
"Nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị trở về Thánh Viện."
"Lần này hai vị Đạo sư La Thiên và Công Tôn Linh hi sinh, ta với tư cách lĩnh đội, khó tránh khỏi trách nhiệm, ta sẽ đích thân đi xin lỗi người nhà của bọn họ."
Lưu Lục biểu hiện ra dáng vẻ bi thống.
Đối với lời nói đường hoàng của gã, Hồ Siêu và một vị Đạo sư khác vốn là không có để ở trong lòng.
"Chuyện đó thì không cần, nhà của ta ở Phá Toái Chi Hoàn, quá xa."
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Hồ Siêu và một vị Đạo sư khác liếc nhau một cái, bọn họ đều không có mở miệng, vậy là ai đang nói chuyện?
Ngẩng đầu nhìn ra phía trước.
Chỉ thấy La Thiên một thân áo trắng, chậm rãi đi tới.
"La... La Thiên, ngươi?"
Lưu Lục nhìn thấy La Thiên, sắc mặt lập tức lúc đỏ lúc trắng, chỉ thiếu cái không có phun ra máu nữa thôi.
La Thiên vì sao lại không chết?
Lưu Lục gầm rú gào thét trong lòng!
"Lưu đạo sư nhìn thấy ta còn sống, dường như rất thất vọng thì phải?"
Khóe miệng La Thiên nhấc lên dáng cười, nghiền ngẫm.
Lưu Lục không chỉ thất vọng, gã còn không khống chế nổi tâm trạng của mình, thậm chí muốn tự mình ra tay đập chết La Thiên!
"Nói gì vậy chứ, La Thiên Đạo sư còn sống là chuyện không thể tốt hơn."
Giọng Lưu Lục trầm thấp, che lấp dáng cười khó coi.
"Chỉ là La đạo sư chạy trốn khỏi tay nữ thủ lĩnh thật là khiến cho người khác ngạc nhiên, làm cho ta rất là nghi hoặc La đạo sư sao mà làm được?"
Lưu Lục nói ra nghi ngờ của mình.
"Trên đường trùng hợp gặp được một vị cao nhân, thuận tay đã cứu ta."
La Thiên đưa ra một cái lý do, giọng điệu tùy ý qua loa.
Khóe miệng Lưu Lục co giật, biết rõ là giả nhưng gã cũng không có cách, trong lòng càng thêm bực tức.
"Lão sư, ngài còn sống thật là tốt quá."
"Lão sư thật lợi hại, có thể chạy thoát từ trong tay nữ thủ lĩnh kia. Công Tôn Đạo sư vừa rồi đã bị nữ thủ lĩnh kia miểu sát!"
Cả đám học sinh của La Thiên mừng rỡ, kích động.
"A? Nữ thủ lĩnh kia đã gặp các ngươi?"
La Thiên giả bộ như không biết rõ tình hình.
"Lưu đạo sư, vì để nhiệm vụ lần này có thể tiến hành thuận lợi ta đã nhiều lần xâm nhập vào nơi nguy hiểm, không biết Lưu đạo sư đã giết thuyền trưởng Huyết Nhận và nữ thủ lĩnh kia chưa?"
La Thiên hỏi với giọng điệu chất vấn.
Sắc mặt Lưu Lục âm trầm, vô cùng khó chịu.
Thuyền trưởng Huyết Nhận chạy trốn, còn đánh gã bị thương nặng.
Lữ Hồng Y cũng chạy thoát rồi, lại giết chết nữ nhân của gã.
Lời nói của La Thiên chạm đến tâm khảm của Lưu Lục, làm cho gã xấu hổ không chịu nổi, tức giận phẫn hận.
"Ồ? Gương mặt và con mắt của Lưu Lục Đạo sư là?"
La Thiên hỏi thăm.
Lưu Lục càng thêm mất hết mặt mũi, tức đến da mặt đều đang phát run.
La Thiên quở trách thoáng qua thì không tiếp tục nhiều lời, dù sao “chó cùng bức dậu”.
...
Hai tháng sau.
Mọi người thuận lợi về tới Vô Cực Thánh Viện, đi tới Tông Vụ Điện để kết toán nhiệm vụ.
"Một vị Đạo sư và mười một đệ tử tử vong?"
Ánh mắt chấp sự hơi trầm xuống.
Nhiệm vụ Thánh Viện chủ động tuyên bố đều trải qua suy tính, không quá nguy hiểm.
Bọn người Lưu Lục tổn thất khá lớn, khả năng là có nội tình, cần hỏi thăm thẩm tra.
"Tình hình ra sao?"
Chấp sự hỏi thăm.
"Tru sát bốn mươi sáu đạo phỉ, năm đạo phỉ Thiên cấp, thủ lĩnh... chạy thoát!"
Lưu Lục báo cáo tình huống.
"Độ hoàn thành nhiệm vụ không cao, ban thưởng không nhiều." Chấp sự lắc đầu.
"Nhiệm vụ lần này vốn là không có vấn đề, nhưng năng lực làm việc của La đạo sư quá kém thậm chí phạm sai lầm nghiêm trọng, bị kẻ địch bắt. Cho nên mới đưa đến tổn thất thảm trọng, Đạo sư Công Tôn Linh cũng bởi vậy mà hi sinh."
"Ta bị trọng thương, mù một con mắt."
Lưu Lục ai thán một tiếng, tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Gã dễ dàng đổ trách nhiệm lên người La Thiên.
"Là như thế sao?"
Ánh mắt chấp sự quét qua vài Đạo sư khác.
Hồ Siêu và trung niên chín chắn không dám nhiều lời, im lặng không lên tiếng.
"La đạo sư, nếu bởi vì ngươi làm cho đội ngũ tổn thất thảm trọng. Mà ngươi cũng không có lập được công lao gì, khả năng không có được bất cứ ban thưởng gì, thậm chí còn phải chịu trách phạt!"
Chấp sự nhìn La Thiên, giọng điệu trịnh trọng nói.
"Vậy nếu Lưu Lục nói hưu nói vượn thì sao?"
Vẻ mặt La Thiên bình tĩnh, không có chút bối rối nào.
"Ngươi cần phải xuất ra chứng cứ." Chấp sự thản nhiên nói.
Nhiệm vụ đoàn đội, lĩnh đội có quyền nói chuyện hơn, La Thiên phải xuất ra chứng cứ mới có thể phản bác lĩnh đội.
Bịch!
La Thiên từ trong không gian trữ vật lấy ra một bao tròn đỏ như máu, đặt trước mặt chấp sự.
"Đây là..."
Chấp sự, Lưu Lục và Đạo sư khác thúc dục linh thức thẩm thấu vào!
"Cái này... Không có khả năng!"
Lưu Lục ngốc trệ tại chỗ, khó có thể tin!