Chương 977: Suy Diễn
Bên ngoài Thiên Linh Cốc.
Rất nhiều Đạo sư và đệ tử tụ tập, nhân số còn nhiều hơn so với lần đầu tiên La Thiên đến đây.
Lần trước có không ít Đạo sư không tới, nhưng lần này dường như đến đông đủ.
"Ba người các ngươi ở Thiên Linh Trì tu luyện, hiệu quả như thế nào?"
La Thiên nhìn ba người Tử Tinh.
Tại Thiên Linh Cốc tu luyện mười ngày, sau khi trở về lại bế quan mười ngày, tu vi ba người đều có đột phá.
Tu vi Đặng Hiểu Thiến hôm nay là Địa Nguyên Cảnh tầng tám.
Nam tử cương nghị Triệu Cương có tu vi Địa Nguyên Cảnh tầng tám đỉnh phong.
Tử Tinh có tu vi Địa Nguyên cảnh tầng chín!
Ở trong đám học sinh của La Thiên, tu vi Tử Tinh và Quan Hồng Phi ngang nhau.
Tu vi Lạc Hạ Đình cao nhất, Địa Nguyên Cảnh tầng chín đỉnh phong.
Tu vi càng cao càng khó đột phá, Lạc Hạ Đình từ lần giao đấu với thiên tài Chính Dương Cung đến nay còn không đột phá.
Trước Sơ Dương Thi Đấu, nàng có hi vọng đột phá nửa bước Thiên Trì Cảnh.
"Lão sư, ánh mắt của Đạo sư còn lại nhìn ngài có chút không đúng."
Tử Tinh nhìn lướt qua bốn phía.
Đó là đương nhiên.
Dù sao nhóm danh ngạch Thiên Linh Cốc đầu tiên đã rơi vào trong tay La Thiên, hơn nữa là mười câu đều đúng, để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc.
Bây giờ, chỉ sợ không có Đạo sư nào thản nhiên khinh thị La Thiên, thậm chí coi hắn là kình địch.
"Hả? Bành Ngọc Ông lại tới nữa?"
La Thiên nhìn thấy vị Đạo sư có kinh nghiệm của Chiến Võ Viện.
"Vòng danh ngạch thứ hai, Bành đạo sư đã thất thủ, bị Tào đạo sư của Thiên Quân Viện lấy được."
Vừa rồi Hồ Siêu nghe câu hỏi của La Thiên, giải thích một câu.
Mười đại phân viện có không ít Đạo sư tinh anh, huống chi mỗi một lần khảo nghiệm không giống nhau, muốn đoạt được hạng nhất, vận khí cũng là một nhân tố lớn.
Lần khảo nghiệm thứ nhất nếu không có La Thiên biểu hiện ngoài ý muốn, Bành Ngọc Ông có lẽ đã đạt hạng nhất.
Mà lần khảo nghiệm thứ hai không phải lĩnh vực Bành Ngọc Ông đặc biệt am hiểu, ông lại thất thủ.
"Lần khảo nghiệm thứ ba bắt đầu."
Phụ trách khảo nghiệm như cũ là Đạo sư Trung cấp Diệp Thủy Vân.
Oanh!
Bên trên cặp màn sáng màu xanh lá bỗng nhiên hiện một đoạn hình ảnh.
Núi sông trong đêm tối, mấy bóng người đang chiến đấu với nhau, có đao quang kiếm ảnh, còn có quyền pháp chỉ mang, chiến đấu dị thường kịch liệt.
Hào quang lóng lánh chiếu sáng diện mạo võ giả ngẫu nhiên đang chiến đấu, là một đệ tử Vô Cực Thánh Viện và bốn ngoại tộc.
Chiến đấu rất nhanh kết thúc, đệ tử Vô Cực Thánh Viện chiến thắng, toàn bộ kẻ địch diệt vong!
"Đoạn hình ảnh vừa rồi chiếu một vị đệ tử Chính Dương Cung của Vô Cực Thánh Viện, lúc bên ngoài làm nhiệm vụ chiến đấu với kẻ địch."
"Chư vị Đạo sư cần tiến hành chỉ điểm võ đạo của hắn. Chỉ đạo càng chuẩn xác và càng nhiều, Đạo sư đó chiến thắng!"
"Ban giám khảo cho lần thi này là Đạo sư Cao cấp Chiến Võ Viện... Đạo sư Yến Phi Tiêu!"
Diệp Thủy Vân giới thiệu xong.
"Yến Phi Tiêu?"
"Đạo sư Cao cấp Yến Phi Tiêu làm ban giám khảo?"
Rất nhiều Đạo sư và đệ tử đều khiếp sợ!
Đạo sư Cao cấp tại Vô Cực Thánh Viện có địa vị cực cao, ở bên ngoài cũng rất được tôn sùng.
Huống chi Yến Phi Tiêu là danh sư đại danh đỉnh đỉnh!
Yến Phi Tiêu nguyện ý tới nơi này làm ban giám khảo chỉ sợ có quan hệ với Diệp Thủy Vân.
Sưu!
Trên không, bóng dáng mặc đồ màu vàng bay xuống, đúng là danh sư Yến Phi Tiêu anh tuấn ưu nhã!
Gã vừa xuất hiện, khí chất phong phạm vô hình trở thành tiêu điểm của toàn trường, như ngôi sao sáng chói!
"Đạo sư Sơ cấp đều có thời gian nửa nén hương đưa ra đáp án."
Yến Phi Tiêu dùng sắc mặt ôn hòa, nhàn nhạt mở miệng.
Lập tức.
Tất cả Đạo sư đều rơi vào trạng thái suy nghĩ, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
"Vị thiên tài kia thi triển chùy pháp!"
Một Đạo sư bỗng nhiên hô.
"Hừ, giở trò vặt vãnh."
Bành Ngọc Ông khinh thường cười cười.
Người lên tiếng kia rất rõ ràng đang cố ý quấy nhiễu các đạo sư khác!
Bành Ngọc Ông có thể xác định, trong hình chiếu kia, đệ tử diệt sát kẻ địch đã sử dụng kiếm pháp!
"Kiếm pháp ít nhất là Thiên cấp Trung phẩm, hình như là Truy Kiếm Quang Pháp của Thánh Viện, thân pháp là Thiên Vân Bộ hoặc Huyễn Vân Vô Ảnh..."
Đoạn hình ảnh vừa rồi có một ít manh mối đứt quãng.
Mà Đạo sư cần tổng hợp những tin tức có hạn này lại với nhau, căn cứ kinh nghiệm của bản thân suy luận ra thêm các tin tức khác.
Không chỉ như thế, còn phải tiến hành chỉ đạo.
Khảo nghiệm lần này có độ khó rất cao.
Nhưng khảo nghiệm quá đơn giản lại khó phân cao thấp, cũng không ý nghĩa gì.
"Lão sư..."
Bọn người Lạc Hạ Đình, Quan Hồng Phi đều ngưng mắt nhìn La Thiên, vô cùng chờ mong biểu hiện của hắn.
Nhưng bọn họ phát hiện.
La Thiên dường như đang ngẩn người, vốn là không có chăm chú suy nghĩ.
"Lão sư, ngài không nhìn thấy rõ hình ảnh vừa rồi sao?"
Đặng Hiểu Thiến hỏi.
Nàng hoài nghi La Thiên không thấy rõ cho nên từ bỏ cửa ải này.
La Thiên ý thức được biểu hiện của mình làm cho học sinh hoài nghi.
Thật sự là khảo nghiệm lần này đối với hắn mà nói cũng không khó khăn mấy.
La Thiên khép hờ hai mắt bắt đầu suy diễn.
Học sinh của hắn biết La Thiên có bổn sự này. Chỉ là quá ngạc nhiên, có thể sử dụng suy diễn ở chỗ như thế này.
"Vậy mà hắn có thể thản nhiên suy diễn?"
"Tên này quả nhiên không đơn giản."
Đạo sư còn lại chú ý tới điểm ấy, sắc mặt ngưng trọng, cảm nhận được áp lực nhàn nhạt.
Suy diễn ở trình độ nhất định có thể có được càng nhiều manh mối hơn nữa, nếu La Thiên có năng lực phân tích và năng lực chỉ đạo không phải quá kém, tuyệt đối là người có thực lực cạnh tranh hạng nhất.
Nhưng người ngoài không biết.
Thứ La Thiên suy diễn chỉ là tên của học sinh trong tấm hình mà thôi.