Chương 981: Ghi Thù
Bên trên khán đài, vài Đạo sư thấy quá trình thảm bại của Trần Nguyên, chậm rãi nói.
"Ha ha, thiếu chút nữa học sinh này của La Thiên đã bị phế cánh tay."
"Được rồi, chỉ là tỷ võ luận bàn, đừng quá bạo lực."
"Phó Đạo sư nói đúng, học sinh của ngươi làm người ta bị thương, hay là ngươi qua đưa La đạo sư ít thuốc và an ủi một chút?"
...
Mà cạnh đài luận võ.
Trần Nguyên nghe La Thiên nói báo thù, vội vàng nói: "Báo thù? Lão sư ngài ngàn vạn lần đừng xúc động."
Sự tình giữa các học sinh, Đạo sư không tiện nhúng tay. Nếu như ỷ vào thân phận Đạo sư ức hiếp đệ tử, tùy ý vũ nhục thì sẽ bị trách phạt.
"Ngươi nghĩ gì vậy? Báo thù không cần ta xuất mã, để các sư ca sư tỷ ngươi giúp ngươi báo thù!"
La Thiên liếc Trần Nguyên.
Trần Nguyên nhẹ gật đầu.
Để cho sư ca sư tỷ hỗ trợ báo thù thì không thành vấn đề, nhưng bọn họ cũng bị người khác nhằm vào, chưa chắc tự lo xong cho bản thân.
Tu vi của đệ tử vừa đả thương Trần Nguyên chỉ là Địa Nguyên Cảnh tầng bảy đỉnh phong, nếu Quan Hồng Phi, Lạc Hạ Đình đụng phải, nhục nhã một chút vẫn là rất đơn giản.
Nhưng La Thiên không muốn đơn giản như vậy!
"Kế tiếp, học sinh của ta gặp bất luận đối thủ nào cũng không cần hạ thủ lưu tình!"
La Thiên lạnh quát một tiếng, người xem toàn trường đều có thể nghe được.
Đạo sư đối phó với mình quá nhiều, La Thiên cũng chẳng muốn phân biệt.
Nếu như những Đạo sư này cho rằng La Thiên dễ bắt nạt.
Vậy thì tốt, mượn lần Thi đấu Sơ Dương này để thể hiện nhuệ khí và tài năng của mình!
Trần Nguyên ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới lão sư lại bá đạo như thế!
"Khẩu khí thật lớn!"
"Ha ha ha, cuồng vọng vô tri!"
Rất nhiều Đạo sư nhằm vào La Thiên cười ha hả, khinh thường mỉa mai.
Theo bọn họ thấy, La Thiên nhất định là quá giận, không làm được gì nên chỉ có thể phát tiết.
La Thiên có mấy học sinh? Đấu thắng được hơn mười Đạo sư liên hợp sao?
Quả thực là buồn cười!
"Số hai trăm tám mươi ba, số bảy trăm bảy mươi sáu!"
Trọng tài ở đài luận võ số một hô.
Số bảy trăm bảy mươi sáu là thanh niên cương nghị Triệu Cương.
"Triệu Cương, tới đây."
La Thiên hô một tiếng.
Triệu Cương lập tức chạy tới, La Thiên thấp giọng dặn dò vài câu.
Trước khi lên võ đài, Đạo sư được phép dặn dò.
"Đã rõ."
Triệu Cương gật đầu rồi đi đến đài luận võ số một.
Tu vi hắn hôm nay là Địa Nguyên Cảnh tầng tám đỉnh phong, đối thủ cũng là Địa Nguyên Cảnh tầng tám đỉnh phong, đây có lẽ sẽ là cuộc ác chiến.
Ầm! Keng!
Trên đài tỷ võ, Triệu Cương và đối thủ lập tức triển khai quyết đấu kịch liệt.
Nhưng chỉ giao thủ ba chiêu, đối thủ dường như lâm vào yếu thế.
Chiêu thứ tư, Triệu Cương dùng một đao đánh lui đối thủ, cũng gây ra thương thế nhất định!
"Tại sao có thể như vậy? Thực lực của ta và hắn có chênh lệch lớn như vậy sao?"
Nam đệ tử bị đánh lui sinh ra hoài nghi.
Tiếp tục giao thủ, Triệu Cương dần chiếm ưu thế.
Đối thủ từ bỏ hy vọng chiến thắng nhưng lại quấn chặt muốn tiêu hao Triệu Cương, thậm chí không tiếc dùng thương đổi thương!
Nhưng mà âm mưu của y bị phá sản.
Triệu Cương bỗng nhiên bắt được sơ hở của đối thủ, phát động sát chiêu oanh phi y ra xa ba bốn mươi mét, bị chém rớt một tay!
"Vô liêm sỉ, bại mất mặt như thế."
Trên khán đài, một Đạo sư âm trầm quát lớn.
Gã vốn tưởng học sinh của mình có thể chiến thắng.
Cho dù không có phần thắng, hết sức tiêu hao Triệu Cương, gây ra cho hắn ít thương thế chắc chắn không có vấn đề.
Nhưng học sinh của gã thua rối tinh rối mù, vị đạo sư này cảm giác mặt mình bị học sinh vả.
Cũng không lâu sau lại đến phiên một đệ tử La Thiên lên đài.
"Tới, nghe ta dặn..."
La Thiên lần nữa tiến hành chỉ đạo.
Học sinh này lên đài cũng lại nghiền áp và làm đối thủ trọng thương!
Mới đầu không có có người phát giác vấn đề.
Nhưng các trận luận võ tiếp theo.
Học sinh La Thiên đều biểu hiện xuất sắc, nhanh chóng giải quyết đối thủ, còn tay tàn nhẫn không chút lưu tình!
Đám đạo sư liên hợp nhằm vào La Thiên rốt cục phát giác được điều không bình thường.
"Học sinh La Thiên giống như vô cùng hiểu rõ học sinh của chúng ta, biết rõ chỗ thiếu hụt của bọn họ..."
"Trước mỗi cuộc tranh tài, La Thiên đều tiến hành chỉ đạo cho học sinh, chẳng lẽ hắn giở trò quỷ?"
Mấy vị Đạo sư trao đổi, phát hiện vấn đề.
"Cho dù La Thiên muốn giở trò quỷ cũng không dễ dàng như vậy."
Sắc mặt Lưu Lục âm lệ.
Ngay vừa rồi, một đệ tử của hắn đã thua học sinh La Thiên, cũng bị thương không nhẹ.
Trong này nhất định có vấn đề, các Đạo sư phát giác được học sinh La Thiên không giống như lúc trước.
"Chẳng lẽ là La Thiên trước đó đã điều tra tin tức về học sinh chúng ta?"
Một Đạo sư suy đoán.
"Rất không có khả năng!"
"Học sinh của chúng ta cộng lại cũng có vài trăm người, điều tra nguyên một đám cần hao phí bao nhiêu tinh lực và tài phú?"
"Hơn nữa, trước đó không lâu chúng ta mới đạt thành hiệp nghị, La Thiên vốn dĩ không có đầy đủ thời gian để làm!"
Vài Đạo sư nghị luận, cảm thấy khả năng không lớn.
Đúng lúc này.
Trên đài tỷ võ, học sinh La Thiên lại một lần nữa chiến thắng, cũng đả thương nặng đối thủ.
Bên trên khán đài có một Đạo sư đen mặt, mắng học sinh của mình vài câu.
Sắc mặt Đạo sư còn lại cũng không tốt lắm.
Rõ ràng là bọn họ liên hợp đối phó học sinh La Thiên, sao lại có cảm giác cục diện bỗng nhiên xoay ngược?
Học sinh của bọn họ chỉ cần gặp phải học sinh La Thiên, dưới tình huống tu vi chênh lệch không lớn đều là thảm bại!
Từ bắt đầu đến giờ, La Thiên tổn thất không lớn, ngược lại là tình huống bọn họ không lạc quan.
"La Thiên chỉ có một người, chỉ có chín học sinh, vội cái gì?"
Đạo sư Bành Ngọc Ông bỗng nhiên khiển trách một câu.
Ông cũng tham gia vào kế hoạch này.
Trên thực tế, đề nghị này là ông phái người nói ra.
Lúc khảo nghiệm Thiên Linh Cốc, Bành Ngọc Ông nhiều lần có thể đạt được thứ nhất, nhưng bị La Thiên cướp.
Bành Ngọc Ông một mực canh cánh ghi hận trong lòng. Ông muốn La Thiên trả giá thật nhiều, thua Thi đấu Sơ Dương thê thảm!