Chương 997: Mười Chiêu
Lần đầu tiên gặp người cá Tần Ngạo Lam, La Thiên vẫn là Địa Nguyên Cảnh cấp thấp, nàng đã có thực lực Thiên cấp!
Bây giờ thực lực Tần Ngạo Lam mạnh bao nhiêu, La Thiên chắc chắn phải hiểu rõ để tránh bất cẩn bị đâm sau lưng.
La Thiên đã sớm phát hiện ba người Lưu Lục theo dõi, vì vậy cố ý đưa tới.
"Ừm!"
Tần Ngạo Lam không cách nào từ chối, thản nhiên gật đầu.
Xa xa Lưu Lục lập tức cảm nhận được sát ý lạnh như băng và nguy cơ mãnh liệt!
"Chạy mau!"
Lưu Lục hét lớn!
Có thể làm cho gã cảm thấy nguy hiểm, thực lực nữ Nhân Ngư Tộc này khó có thể tưởng tượng, ba người bọn họ chỉ sợ khó có thể chống lại.
Cũng may Thương Bạch Chi Hoàn có hoàn cảnh đặc thù, tương đối thuận lợi để chạy trốn.
Người đàn ông cao lớn và Thiết quản sự mặc dù không nhìn thấy cái gì nhưng bỗng nhiên cũng cảm thấy hàn ý lạnh như băng, lập tức rút lui.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt.
Sương mù xám trắng sau lưng kịch liệt quay cuồng, chỉ thấy một đám gợn sóng màu xanh dương giống như biển động hủy diệt tất cả đập đến.
Hư không giống như đang lay động run rẩy.
Đối mặt với làn sóng biển màu xanh dương, ba người đều có cảm giác đè nén đến nghẹt thở!
Quá mạnh mẽ!
Một kích cách xa như vậy mang cho bọn họ uy hiếp tử vong!
"Lưu Lục, ngươi hại ta!"
Thiết quản sự gào rú một tiếng, kinh mạch toàn thân đột ngột phình lên hiện ra màu đỏ như máu.
Toàn thân y quanh quẩn một tầng ánh sáng màu máu, tốc độ tăng vọt, bay rút lui về sau.
"Lưu Lục, nếu ta còn sống, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với ngươi."
Người đàn ông cao lớn cũng quát một tiếng chói tai, quanh thân ngưng tụ ra một lớp bảo vệ bằng Chân Nguyên dày đặc.
Tay hắn rút bùa dán lên lớp bảo vệ bằng Chân Nguyên.
Bên trên lớp bảo vệ bằng Chân Nguyên màu vàng nhạt hiện lên một tầng quang văn màu trắng, có cảm giác giống như kim loại.
Lưu Lục không quan tâm bạn tốt của gã và Thiết quản sự nói cái gì, chính gã cũng gấp chạy trốn để bảo toàn tính mạng, thúc dục tốc độ đến cực hạn.
Thân là Đạo sư Thánh Viện, gã ưu tú trên mọi phương diện, giờ phút này bộc phát ra tốc độ cực nhanh tương đương với Thiết quản sự thi triển bí thuật.
"Không được, trốn không thoát!"
Lưu Lục cảm nhận được áp lực bàng bạc nhanh chóng tới gần, vì vậy toàn lực phòng thủ.
Gã lấy ra một cái mai rùa có phong cách cổ xưa.
Mai rùa màu đen khổng lồ được ngưng tụ, Lưu Lục trốn vào trong đó.
Ầm ầm!
Chớp mắt tiếp theo, công kích cuồn cuộn ngập trời giáng lâm, tiếng nổ ầm ầm bên tai.
Cuối cùng, Lưu Lục phát hiện "mai rùa" của mình xuất hiện vết rách giống như mạng nhện!
Phù!
Tần Ngạo Lam vừa huy động đuôi cá, bây giờ thu đuôi
Mà hư không xám trắng trước mặt đã xuất hiện một mảnh đất trống dài đến ba bốn dặm, tất cả sương mù xám trắng đều bị tiêu tán đi.
Ánh mắt La Thiên ngưng lại.
Hắn thấy thi thể Thiết quản sự đã trở thành một đống thịt vụn.
Người đàn ông cao lớn kia thì bị vỡ vụn thành mấy khúc.
Chỉ có Lưu Lục là sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lưu lại vết máu.
Không hổ là Đạo sư Thánh Viện, Lưu Lục ưu tú mọi phương diện, của cải cũng phong phú, có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng cường đại.
Nhưng La Thiên càng thán phục thực lực cường đại của Tần Ngạo Lam hơn, ít nhất là Thiên Trì Cảnh tầng chín trở lên.
Sắc mặt Tần Ngạo Lam lạnh lùng, giật giật đuôi cá.
Xa xa Lưu Lục sợ choáng váng.
Công kích vừa rồi nếu lại tới một lần, gã phải chết không thể nghi ngờ.
"Đại nhân tha mạng, chỉ cần ngươi chịu thả ta, ta thậm chí nguyện ý trở thành người hầu của ngươi, đóng góp sức lực vì Nhân Ngư Tộc."
Lưu Lục quỳ xuống.
Trước thực lực tuyệt đối, gã chỉ có thể cúi đầu tìm kiếm đường sống.
Tần Ngạo Lam không ngại thu thêm người hầu, Lưu Lục cũng coi như ưu tú, có thể sống sót dưới một kích tùy ý của nàng.
Lưu Lục nhìn ra điểm ấy, mặt lộ vẻ vui mừng.
"Ta ưu tú hơn La Thiên, ta là Đạo sư Sơ cấp tinh anh tại Vô Cực Thánh Viện, đã có năng lực tấn cấp Đạo sư Trung cấp."
"Ta có thể hoàn mỹ thay thế La Thiên, trở thành người liên lạc của ngài."
Lưu Lục nói tiếp.
Nhưng gã không biết đối tượng gã cầu xin là người hầu của La Thiên.
"Ngươi muốn thay thế ta trở thành chủ nhân của nàng?"
La Thiên trêu tức cười nói.
Hắn tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho Lưu Lục.
Hơn một năm qua ở Vô Cực Thánh Viện, gã đã gây cho La Thiên bao nhiêu phiền toái.
Lần này lại còn ngàn dặm xa xôi theo tới, tìm người giúp đỡ chuẩn bị ám sát La Thiên.
"Chủ nhân? La Thiên, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Lưu Lục nhíu mày quát.
Làm sao hắn có loại suy nghĩ này, hoàn toàn không hiểu La Thiên đang nói cái gì, nhưng Lưu Lục vẫn sợ cường giả Nhân Ngư Tộc hiểu lầm.
"Lưu Lục, không phải ngươi vẫn muốn giết ta sao? Chỉ cần ngươi có thể sống sót dưới mười chiêu của ta, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."
La Thiên lại nói.
Hắn vẫn muốn tự tay giải quyết Lưu Lục.
Hơn nữa, võ đạo tuy tiến bộ khá lớn nhưng đã lâu không hắn động thủ.
Lưu Lục sau khi nghe xong, mặt mũi đầy vẻ khó tin, cảm thấy La Thiên đang nói bậy nói bạ.
La Thiên có quyền quyết định thả mình đi sao?
Hơn nữa cái đề nghị này lại càng buồn cười không hợp lẽ thường!
Phải là La Thiên có thể chống đỡ nổi mười chiêu trong tay mình hay không mới đúng!
Lưu Lục nhìn Tần Ngạo Lam, phát hiện sắc mặt nàng lạnh lùng như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đây xem như chấp nhận đề nghị của La Thiên?
Khả năng là vị cường giả Nhân Ngư Tộc này cũng nghĩ La Thiên cao ngạo ngu xuẩn, muốn mượn tay ta diệt trừ La Thiên!
"Được, trong vòng mười chiêu ta sẽ giết ngươi!"
Chiến ý Lưu Lục bừng bừng, sát ý lạnh như băng!