Chương 999: Bảo Vật Đặc Thù
"Giữa chúng ta còn cần phải nói đến giao dịch sao?"
La Thiên hỏi lại.
Tần Ngạo Lam lập tức giật mình, La Thiên sảng khoái đồng ý rồi à?
"Thân là người hầu của ta, có chỗ tốt tất nhiên là đưa cho chủ nhân trước, về phần chủ nhân có giúp ngươi hay không thì cần phải xem tâm trạng của chủ nhân."
La Thiên nói tiếp.
"..."
Đôi mắt Tần Ngạo Lam trầm xuống, hàn quang chớp lên, một hơi thở lạnh như băng tản ra áp bức.
Nhưng rất nhanh, nàng lại khôi phục như thường.
"Trước hết nói về chỗ tốt." La Thiên phân phó nói.
"Trong trí nhớ của ta, một nơi trong Vô Cực Thánh Viện tồn tại một kiện bảo vật đặc thù..."
Tần Ngạo Lam ngập ngừng nói.
"Đương nhiên, ta không thể cam đoan, thời gian đã lâu như vậy, bảo vật có còn ở đó hay không. Nhưng ta có thể đền bù cho ngươi những chỗ tốt khác."
Tần Ngạo Lam lại nói.
"Đúng rồi, trước tiên xuất cho ta một phần chỗ tốt trong truyền thừa của Võ Tôn Bích Thanh."
Nhắc tới chỗ tốt, La Thiên nghĩ ngay đến cái này, trước đó hắn vẫn thường xuyên thương nhớ chuyện ấy.
"Bí cảnh truyền thừa Võ Tôn Bích Thanh cũng không nằm ở Thương Bạch Chi Hoàn. Hơn nữa bảo vật chính thức bên trong kỳ thật không nhiều lắm, khi Võ Tôn Bích Thanh còn sống vì để kéo dài tuổi thọ nên đã bán sạch phần lớn bảo vật..."
Tần Ngạo Lam giải thích.
Nơi này là Thương Bạch Chi Hoàn, cường giả quá nhiều.
Bí cảnh Võ Tôn rất dễ bị phát giác, nhóm lửa thiêu thân.
Có điều, Tần Ngạo Lam biết rõ không cho La Thiên chỗ tốt, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nàng chỉ có thể lấy ra một ít bảo vật để cho La Thiên chọn lựa.
"Thiên Lam Tịnh Hỏa Liên Hoa, linh tài hiếm thấy có thể tăng tu vi lên Thiên Trì Cảnh Cao giai..."
"Bảo giáp phòng ngự Trung phẩm này không tệ..."
"Hửm, ngươi còn có Thiên Nguyên Đan?"
Thiên Nguyên Đan là đan dược phụ trợ Địa Nguyên Cảnh đột phá Thiên Trì Cảnh, giá trị đắt đỏ, nhưng hiển nhiên không hề có tác dụng đối với Tần Ngạo Lam.
"Trước kia gặp một đám đạo phỉ, giết bọn họ, lấy được chiến lợi phẩm."
Mặt Tần Ngạo Lam không thay đổi giải thích.
Chai Thiên Nguyên Đan này có chừng mười viên, La Thiên cũng không cần dùng, nhưng có thể dùng làm phần thưởng cho học sinh sử dụng.
La Thiên chọn lựa vài món bảo vật, sau đó nhìn Tần Ngạo Lam lần nữa, nói: "Nói một chút đi, ngươi muốn thứ gì trong Vô Cực Thánh Viện?"
"Một miếng ngọc bội."
Tần Ngạo Lam vung tay một cái, trước mặt xuất hiện hình ảnh một miếng ngọc bội màu xanh dương.
"Ừ."
La Thiên gật đầu, nhớ kỹ hình dáng ngọc bội.
Nếu như không có nguy hiểm, hắn cũng không ngại giúp chuyện này.
"Ngươi cũng là người Nhân Ngư Tộc, không phải ngươi cũng tham gia đội quân Nhân Ngư Tộc tiến đánh Thủy Lam Giới đó chứ?"
La Thiên lại nghĩ tới một chuyện.
"Ta khác với bọn họ!"
Tần Ngạo Lam lãnh ngạo nói.
"Hoàn toàn chính xác khác biệt, chủ nhân của ngươi là Nhân Tộc, nghiêm chỉnh mà nói ngươi thuộc Nhân Tộc bên này."
La Thiên gật đầu.
Mí mắt Tần Ngạo Lam hơi co rúm, không có trả lời.
Đúng lúc này, xa xa có năng lượng chấn động khổng lồ nhanh chóng tới gần.
Thiên Nhãn trên mi tâm La Thiên mở ra, nhìn ra xa.
Hắn nhìn thấy mấy chục tên dị tộc, phần lớn là Quỷ Liêu Tộc, cũng có Nhân Ngư Tộc và các chủng tộc khác.
Ở giữa những dị tộc này có một cái bong bóng màu đen rất lớn, bên trong có sương mù màu đen dập dờn, có mười cô gái trẻ đang nằm.
La Thiên liếc mắt đã nhận ra trang phục trên người những cô gái trẻ kia là học sinh của Học viện Thiên Anh.
Trong đó thậm chí còn có hai nữ Đạo sư, nữ Đạo sư xinh đẹp đã sắp xếp chỗ ở cho La Thiên và dẫn hắn đến Phần Thiên Cốc trùng hợp cũng đang ở bên trong.
Nhưng sắc mặt những cô gái này trắng bệch, chỉ đen nhàn nhạt vờn quanh, ngủ mê không tỉnh, chắc hẳn là trúng độc.
"Hắc hắc, lần này thu hoạch thật phong phú."
"Nhiều nữ tử Nhân Tộc như vậy, chắc chắn mấy vị đại nhân sẽ ưa thích."
"Cho dù mấy vị đại nhân kia không vừa mắt, cũng có thể bán được giá tốt."
Mấy tên dị tộc bàn luận.
Nơi có chiến tranh giữa các chủng tộc thì sẽ có thị trường nô lệ, nữ nô lệ là quý hiếm nhất.
Nghe nói, hàng năm nô lệ Nhân Tộc bị buôn bán đến các nơi ít nhất hơn hai trăm vạn người, kết cuộc của phần lớn bọn họ vô cùng thê thảm.
"Tất cả câm miệng, nhanh chóng trở về lãnh địa, coi chừng đội quân Nhân Tộc đuổi kịp."
Một gã độ trưởng của Quỷ Liêu Tộc cầm trong tay một cây Phương Thiên Họa Kích, uy nghiêm quát lớn.
Tất cả mọi người lập tức câm miệng, không dám nói thêm nửa câu.
Đột nhiên phía trước truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Để tù binh lại."
Toàn bộ đội ngũ lập tức dừng lại, trận địa sẵn sàng đón địch.
"Đáng chết, đội quân Nhân Tộc đuổi tới rồi sao?"
"Sao có thể nhanh như vậy?"
Tất cả dị tộc lộ vẻ mặt cảnh giác, trong mắt toát ra sát ý hung tàn!
Nhưng mà.
Bọn họ nhìn thấy trong sương mù màu xám phía trước, một bóng người mặc đồ trắng chậm rãi xuất hiện, chính là La Thiên.
Thân là một phần tử của Nhân Tộc, còn đến học viện Thiên Anh thỉnh giảng.
Hắn nhìn thấy Đạo sư và học sinh của Học viện Thiên Anh bị bắt làm tù binh, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Huống chi trong số tù binh còn có người quen biết.
Nhưng sau khi La Thiên xuất hiện, toàn bộ đội ngũ dị tộc đều hai mặt nhìn nhau, lộ ra ý cười mỉa mai, nghiền ngẫm.
"Mẹ nó chỉ có một người, hù chết lão tử."
"Đầu óc người này có bệnh không? Một mình tới cứu tù binh?"
"Có lẽ trong những tù binh này có đối tượng của hắn thì sao? Thật là tình yêu khiến người khác cảm động mà."
Tất cả dị tộc đều cười mỉa mai chế giễu.
Đội trưởng Quỷ Liêu Tộc, con ngươi màu trắng hơi có vẻ thâm trầm.
La Thiên chỉ có một mình, lại bình tĩnh như thế, cái này có chút kỳ lạ.
Có điều, cũng không có gì phải quá lo lắng, bọn họ bên này có chừng hơn bảy mươi người!
Thân là đội trưởng, tu vi của gã đã đạt tới Thiên Trì Cảnh tầng sáu đỉnh phong!
Cho dù La Thiên có là Thiên Trì Cảnh tầng bảy hoặc tầng tám, toàn bộ đội ngũ liên thủ cũng có lực lượng chống lại.
"Ngu xuẩn tự đưa đến cửa, vậy ta đây sẽ không khách khí nhận lấy đầu của ngươi."
Một gã Nhân Ngư Tộc bay ra.