Vạn Hồn linh thụ nhìn ánh mắt của Tịch Thiên Dạ liền chột dạ, không ngừng âm thầm động viên bản thân nhất định phải kiên trì lên, chịu đựng, không thể cứ như vậy mà đi theo cường đạo. Mong muốn tinh hoa vật chất đặc thù của thần mộc, vậy thì tự mình hấp thu đi.
Là tiên thụ nên tài nguyên ban đầu mà nó cần vô cùng to lớn, thậm chí còn hao phí nhiều tài nguyên hơn so với lúc Tịch Thiên Dạ tu luyện hỗn độn Nguyên Anh.
Nếu như không cung cấp đầy đủ tài nguyên mà muốn tiến hóa thì chỉ có cách từ từ tích lũy đi lên từng bước từng bước một, lúc còn phải cần đến mấy trăm vạn năm, mấy ngàn vạn năm, thậm chí trên triệu năm.
Nó đương nhiên có thể tự nhìn ra được Thần Mộc Chi Di trước mắt kia đã tương đương khô cằn, tinh hoa năng lượng cùng tinh hoa huyết dịch trong cơ thể cũng lác đác không còn được bao nhiêu, dù cho người khác không cách nào hấp thu được tinh hoa vật chất trong cây cối, nhưng trôi qua hàng vạn năm cũng đã bị ăn mòn đi không ít.
Dù cho nó có hấp thu toàn bộ thì nó cũng chỉ có thể tiến hóa nhiều nhất là hai lần, hoặc ba lần.
Nếu như phân cho Tịch Thiên Dạ một nửa, đừng nói ba lần, ngay cả hai lần nó cũng chưa hẳn có thể có được.
"Được a! Ngươi đã nói tự mình hấp thu, như vậy thì làm theo lời ngươi nói đi."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
Nói xong trên người hắn bỗng nhiên lóe lên một luồng thánh quang vô cùng sáng chói, thánh quang cực hạn như tấm lụa, trong khoảnh khắc liền tràn đầy khắp cả mật thất, toàn bộ vách tường, trần nhà cùng mặt đất đều bị thánh quang cực hạn của hắn bao phủ lại.
Vạn Hồn linh thụ hơi sững sờ, nó không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ thật sự chuẩn bị hấp thu, sở dĩ nó nói ra như vậy chính là vì nó chắc chắn rằng Tịch Thiên Dạ sẽ không có cách nào hấp thu được tinh hoa vật chất đặc thù bên trong Thần Mộc Chi Di.
Sinh linh bình thường căn bản là không có cách nào hấp thu được tinh hoa vật chất đặc thù bên trong thần mộc kia, thậm chí còn không thể nhìn thấy, không thể sờ vào được, bằng không cũng sẽ không phải ngàn vạn năm trôi qua vẫn chưa bị hấp thu đi, ngược lại còn lưu giữ đến nay.
Chỉ có loại sinh linh cỏ cây chúng nó mới có thể trông thấy cùng hấp thu những vật chất đặc thù kia, thậm chí giống Thần Mộc Chi Di, sinh linh cỏ cây bình thường cũng đừng hòng hấp thu, chỉ có loại tiên thụ như nó mới có thể dễ dàng luyện hóa những vật chất đặc thù kia.
Trong lòng Vạn Hồn linh thụ nhẹ hừ một tiếng, thật sự không hề khinh thường hành động của Tịch Thiên Dạ, chỉ là cố làm ra vẻ mà thôi.
Nó mặc kệ Tịch Thiên Dạ, chuẩn bị hấp thu.
Lại không nói đến việc Tịch Thiên Dạ có thể hấp thu những cái vật chất đặc thù vật chất kia hay không, cho dù hắn có thể hấp thu cũng chắc chắn không có khả năng nhanh hơn nó.
Ngay lúc Vạn Hồn linh thụ đắc ý trong lòng mà chuẩn bị hấp thu một ngụm lớn, lại đột nhiên phát hiện, hắn đã đâm sâu sợi rễ vào bên trong thân thể thần mộc, thế mà rốt cuộc vẫn không cảm ứng được những cái tinh hoa vật chất đặc thù kia, dù có làm thế nào vẫn không hấp thu được.
"Ngươi giở trò quỷ!"
Vạn Hồn linh thụ mãnh liệt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, vô cùng chắc chắn chính là Tịch Thiên Dạ giở trò quỷ.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn về phía hắn, dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo.
"Uy! Sao ngươi có thể làm được điều này, chuyện làm hại người lại không lợi mình như vậy có chỗ nào tốt chứ, chẳng lẽ ngươi quên là ngươi muốn hấp thu một ít tinh hoa linh hồn của ta sao? Để cho ta tiến hóa thêm mấy lần, mạnh mẽ hơn một chút, không phải có thể trợ giúp ngươi nhiều hơn sao?"
Vạn Hồn linh thụ tức giận, bảo tàng đang ở trước mắt, nhưng lại thấy được nhưng không lấy được, loại tình cảnh gì vậy chứ.