Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 218

Tịch gia hùng bá thành Lô Hề hơn ngàn năm, cường giả trong tộc như mây, nội tình thâm bất khả trắc. Nếu là dốc toàn bộ lực lượng, dù có là Tôn giả cũng có thể bị mài chết.

Giờ khắc này, toàn bộ Tịch thị nhất tộc triệt để bị Tịch Thiên Dạ làm cho tức giận, cường giả nhao nhao từ trong tổ trạch chạy ra, vây quanh Tịch Thiên Dạ.

"Ta mặc dù không phải người Tịch gia, nhưng vì sao ta lại không thể thẩm phán Gia chủ Tịch gia!? Toàn bộ thiên hạ, ta muốn thẩm phán ai liền thẩm phán người đó, mà vĩnh viễn không ai có thể đối nghịch.

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, vô cùng đạm mạc nói. Vừa dứt lời, hẳn liền trực tiếp đạp một cước xuống.

Ầm ầm!

Mặt đất nổ tung, Gia chủ Tịch gia Tịch Trạch Khôn bị đạp xuống lòng đất trong nháy mắt, cả người là máu, thê thảm vô cùng.

Đồng thời, khí tức của hẳn điên cường rớt xuống, tu vi không ngừng hạ, từ Thiên Cánh thất trọng rớt xuống không phanh, Thiên Cảnh ngũ trọng, Tông Cảnh, Linh Cảnh... Cuối cùng rơi xuống Phàm Cảnh mới dừng lại.

Mọi người rung động, tất cả hoảng sợ nhìn qua Tịch Thiên Dạ, chưa bao giờ thấy người bá đạo như vậy.

Nối trảm tụ vĩ trăm năm của ngươi, liền trăm năm tu vi, mà thủ đoạn lại quỷ dị vô cùng, khó thế tưởng tượng nổi, phẳng phất bị pháp tắc thiên đạo trừng phạt, đang yên đang lành liền bị chém xuống Phàm Cảnh, tựa như Thánh Nhân điều khiển pháp tắc thiên địa.

Giờ khắc này, đám người cảm giác như Tịch Thiên Dạ phảng phất không phải một thiếu niên, mà là một vị quân chủ, chúa tể thiên địa.

"Ngươi... Ngươi.."


Tịch Trạch Khôn nằm trong hố sâu, gương mặt như được rửa băng máu, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào Tịch Thiên Dạ, tức giận đến nửa ngày đều nói không nên lời, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng kinh hoảng.

Hắn không ngừng thôi động hoang khí trong người, vận chuyển công pháp đã tu luyện trên trăm năm vô cùng quen thuộc.

Nhưng mà, mặc kệ hẳn cố gắng thế nào, tu vi của hắn đều chỉ ở Phàm Cảnh, đạo hạnh trăm năm trong nháy mắt liền không cánh mà bay.

"Ta hận a! Súc sinh nhà ngươi chết không yên lành..."

Tịch Trạch Khôn kém chút nữa trực tiếp ngất đi, đường đường là Gia chủ Tịch gia, cường giả hàng đầu thành Lô Hề, thế mà bị đánh về Phàm Cảnh.

Sắc mặt đám người Tịch gia cũng là khó coi tới cực điểm, trong mắt vừa kinh vừa sợ, Gia chủ thế mà phế, mà còn là bị phế bởi một thiếu niên trước mặt mọi người.

Đây chính là sự sỉ nhục khủng khiếp đối với Tịch gia, sợ là sẽ bị người người giễu cợt đến trăm năm sau.

"Thật là một thiếu niên đáng sợ, chẳng lẽ hẳn thật sự muốn một người đập một tộc."

"Hắn đến cùng có tu vi gì? Ta thật có chút không nhìn thấu, thật là đáng sợ. Hắn đến Tịch gia lần này sợ răng không phải nhất thời xúc động, mà là sớm có chuẩn bị."

"Chưa hẳn, cường giả Tịch gia trong tổ trạch như mây, thế gia ngàn năm há lại dễ trêu như vậy, nếu như những lão gia hỏa kia đi ra, Tịch Trạch Khôn cũng chỉ là vãn bối. Mà vị Tôn giả lão tổ tông của Tịch gia, thế nhưng là được đồn đại răng một mực bế quan trong tổ trạch, nếu khiến lão đi ra, hậu quả kia...”

Trên khán đài, rất nhiều người nghe vậy cũng hơi gật đầu, nội tình Tịch gia thâm bất khả trắc, là một rong ngũ đại danh môn vọng tộc, truyền thừa ngàn năm, hoàn toàn không đơn giản như mặt ngoài.

“Chúc tam nương, ánh mắt của ngươi thật sự không tệ, năm đó coi trọng Tịch Chấn Thiên, kết quả Tịch Chấn Thiên danh chấn thiên hạ, trở thành thanh niên Tôn giá hiếm có trên đại lục. Bây giờ con của hẳn trở về, càng bất phàm hơn, có khả năng sẽ trở thành thiếu niên Tôn giả a.”

Trung niên bên cạnh Chúc tam nương rung động vô cùng, đãy cảm khái nói. Năm đó Tịch Chấn Thiên năm mươi tuổi liền trở thành Tôn giả, đã gây nên kinh động như gặp tiên nhân, vang dội Lan Lăng quốc, gần như chưa từng xuất hiện ở Lan Lăng quốc.

Nhưng bây giờ Tịch Thiên Dạ lại càng thêm đáng sợ, nói không chừng đã chạm đến cánh cửa Tôn giả, chỉ kém một bước cuối cùng.

Nếu không, há có thể tiện tay liền trấn áp Tịch Trạch Khôn.

"Nếu như hắn có thể còn sống đi ra, có lẽ tương lai sẽ thật sự chấn động toàn bộ thành Lô H, thậm chí toàn bộ Lan Lăng quốc."

Ánh mắt Chúc tam nương phức tạp, từ đầu đến Thiên Cảnh tu sĩ có thể sống nhiều nhất là hai trăm tuổi, mà Gia chủ Tịch gia Tịch Trạch Khôn mới ước chừng trăm tuổi, coi như là thời kì tráng niên. Mà phía sau hẳn khẳng định còn có lão bất tử Tịch gia còn sống, thậm chí khả năng có không ít.

Đừng nhìn những lão bất tử kia chỉ là Thiên Cảnh mà thôi, nhưng bởi vì sống quá lâu, khả năng chưởng khống lực lượng Thiên Cảnh đã lô hỏa thuần thanh, hoang kỹ hoang thuật đã tu luyện đến đại thành viên mãn từ lâu, không phải tu sĩ Thiên Cảnh phổ thông có khả năng có thể so với.


Gia chủ Tịch gia bị phế bỏ trước mặt mọi người, toàn bộ Tịch gia triệt để chấn động, con trai trưởng Gia chủ đánh lên tám hồi chuông Cảnh Thiên Chung, đại biểu Tịch gia xuất hiện nguy cơ gần với diệt tộc.

Tiếng chuông hạo đãng, vang vọng phương viên hơn trăm dặm trong tổ trạch Tịch gia, chấn thiên động địa.

"Chuyện gì xảy ra?”

Một âm thanh hùng hồn vang lên từ chỗ sâu trong tổ trạch Tịch gia, tiếng vang đỉnh tai nhức óc, ngay sau đó một thân ảnh màu xám lướt lên bầu trời, đạp bước trên không mà đi, một bước liền trên trăm trượng, nháy mắt liền đến chính viện.

Người đến chính là một lão nhân áo bào xám, tướng mạo già nua vô cùng, làn da tựa như vỏ cây, tràn đây nếp nhắn, thân thể khô quất, hốc mắt hãm sâu, như một thây khô.

"Nhị thái gia, ngươi phải làm chú cho Tịch gia chúng ta a”

Con trai cả của Tịch Trạch Khôn, Tịch Chấn Xung quỳ bịch một tiếng trên mặt đất, khóc ròng rồng.

"Đến cùng phát sinh cái gì?"

Tịch Thái Nhị gia khẽ cau mày, ánh mắt đảo qua võ đài, rất nhanh con ngươi co rụt lại, phát hiện Gia chủ

Tịch gia nằm trong hố sâu, khí tức toàn thân yếu ớt, chỉ còn tu vi Phàm Cảnh.

Mà hi vọng tương lai của Tịch gia - Tịch Thiên Sơn lại bị đánh nát đan điền, trở thành một phế nhân.

"Đến cùng là chuyện gì xảy ra! Người nào dám đến làm loạn Tịch gia ta?”

Tịch Thái Nhị gia giận dữ, một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ nháy mắt bộc phát ra, quét ngang võ đài.


Sắc mặt đám người quanh đấy trắng bệch, thần sắc khẩn trương, khí tức Tịch Nhị thái gia quá mức đáng sợ, tựa như bị hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm vào.

Cùng là Thiên Cảnh thất trọng, Tịch Nhị thái gia phải cường đại hơn Tịch Trạch Khôn nhiều lắm.

"Tịch Thái Nhị gia Tịch Giai Hoán thế mà chưa chết, tính toán tuổi tác, hẳn sợ là đã một trăm bảy mươi tuổi đi!"

"Lão bất tử chân chính a, thế mà vẫn còn sống.”

"Khí tức kia thật là đáng sợ, coi như là những cường giả Thiên Cảnh bát trọng cũng chỉ như thế mà thôi, thậm chí có chút không bằng”

Cường giả Thiên Cảnh có thể sống đến trăm bảy mươi tuổi tuyệt đối vô cùng hiếm thấy, có thể xưng lão thọ tỉnh.

Rất nhiều người đều không ngờ Tịch Thái Nhị gia vẫn còn sống đến giờ.

Mà Tịch Thái Nhị gia vên vẹn chỉ là bắt đầu.

Cảnh Thiên Chung vang lên, triệt để kinh động toàn bộ tổ trạch Tịch gia, những lão gia hỏa bình thường ẩn cư không ra nhao nhao phóng đến từ trong tổ trạch.

Trong chớp mắt, ở chính viện liền xuất hiện thêm hơn mười thân ảnh già nua, hoặc là cao lớn, hoặc nhỏ gầy, hay là mập mạp... Nhưng có điểm chung là vô cùng già nua, nhưng tu vi mỗi người đều không thua kém Gia chủ Tịch gia Tịch Trạch Khôn, có chút lão bất tử thậm chí càng mạnh hơn nhiều so với Tịch Trạch Khôn.

Bình Luận (0)
Comment