Thủ phủ quận đáp lại, cuốn lên phong ba không nhỏ, một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, xôn xao toàn thành.
Sự tình ở tổ trạch Tịch gia đã như cơn lốc truyền bá trong thành, ai cũng biết Tịch Thiên Dạ chính là Tiên Thiên Thánh Mầm của học viện Trường Thương, oanh động toàn đại lục thời gian trước, tuyệt thế thiên tài hiếm có từ xưa đến nay.
Mà thủ phủ quận thật sự giữ đồ của Tịch Thiên Dạ, chính là di vật cha hẳn lưu lại.
Tân khách tại tổ trạch Tịch gia lúc ấy đều có thể chứng minh, chính miệng Gia chủ Tịch gia Tịch Trạch Khôn chứng thực.
Thủ phủ quận cố ý không thừa nhận, hiển nhiên muốn tham ô di vật của Tịch Chấn Thiên, không định trả lại cho Tịch Thiên Dạ.
"Tịch Thiên Dạ chính là Tiên Thiên Thánh Mầm của học viện Trường Thương, thành tựu tương lai không thể đoán trước, thủ phủ quận sao có gan lớn như vậy, dám can đảm tham ô đồ vật của hẳn."
Tổ trạch Chúc gia, Chúc tam nương tràn đầy kinh ngạc nói.
Mặc dù thủ phủ quận có hoàng thất cùng quốc gia làm hậu thuẫn, đổi thành những người khác chưa chắc sẽ sợ. Nhưng Tịch Thiên Dạ chính là thiên tài, tương lai nhất thành thánh a.
Một cái thánh nhân xuất thế, đừng nói chỉ là thủ phủ quận mà thôi, dù cho toàn bộ quốc gia đều muốn ở trước mặt hẳn cúi đầu
Tổ trạch Tịch gia, Tịch Trạch Khôn nắm trên giường, sắc mặt xanh xao.
Tu vi của hắn bị phế, lại bởi vì tức giận công tâm đã triệt để bị bệnh.
"Ha ha, Tịch Thiên Dạ a Tịch Thiên Dạ, ngươi cũng có thời khắc này. Ngươi cho rằng ngươi là cái Tiên Thiên Thánh Mầm chó má nào đó, liền cho rằng tất cả mọi người sẽ sợ ngươi sao? Ha ha.
Tịch Trạch Khôn cười lớn trên nỗi đau của người khác. Thủ phủ quận đã không trả lại đồ vật của Tịch Thiên Dạ, dĩ nhiên nói rõ có đầy đủ lực lượng, không e ngại hắn.
Nói không chừng phía sau còn có hoàng thất ủng hộ.
Là tiền nhiệm Gia chủ Tịch gia, Tịch Trạch Khôn đã từng liên hệ cùng các thế lực lớn, tự nhiên rất dễ dàng đoán được mấu chốt của vấn đề.
Nếu như phía sau thủ phủ quận không có lực lượng cường đại ủng hộ, không thể dám kiên cường cự tuyệt Tịch Thiên Dạ như thế.
Một câu không thừa nhận, đã phá hỏng tất cả đường lui, kia là biểu hiện không e ngại Tịch Thiên Dạ a.
Tịch Thiên Dạ được gọi là kẻ trong tương lai nhất định thành thánh, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, ai dám khẳng định hẳn có thể thật sự thành thánh.
Huống chỉ dù là thành thánh, đó cũng là sự tình không biết bao nhiêu năm sau, biết đâu nửa đường, liền chết yểu ngoài ý muốn.
Đồng dạng đạo lý, tự nhiên rất nhiều người minh. bạch.
Các thế lực lớn trong thành thi nhau đoán già đoán non xem ai đang ủng hộ thủ phủ quận, có thế để thủ phủ quận không sợ Tịch Thiên Dạ uy hiếp.
"Đệ nhất tông môn quận Lô Hề - Nam Vũ tông cũng ngoan ngoãn cúi đầu trước Tịch Thiên Dạ, thật là hiếu kì a, đến cùng là thế lực gì để thủ phủ quận có lá gan ấy.”
“Trước mắt không biết, bất quá chắc chắn sẽ không đơn giản.
"Nói nhảm! Nếu đơn giản, thủ phủ quận sao dám coi thường Tiên Thiên Thánh Mầm trong truyền thuyết, cưỡng chiếm di vật cha hắn lưu lại.”
"Tại sao ta cảm giác sẽ lại có đại sự phát sinh, Tịch Thiên Dạ hiến nhiên không phải người sẽ nén giận. Nếu như thủ phủ quận không trả, Tịch Thiên Dạ sẽ từ bỏ sao?"
"Chờ mười ngày sau đi... Tịch Thiên Dạ đã nói thời hạn mười ngày, bất kể thế nào, đến lúc đó chắc chắn sẽ có kết quả”
Khắp nơi đều có tiếng nghị luận.
Tịch Thiên Dạ lại như người ngoài cuộc, mỗi ngày ở nhà bồi tiếp Hà tú nương cùng Tịch Tiểu Hinh.
Bồi bạn bên cạnh cũng là cách yêu mến thân nhân tốt nhất.
"Thiên địa có chính khí, hỗn tạp nhưng hữu hình, dưới là non sông, trên là nhật tỉnh. Người nói hạo nhiên là..."
Tịch Tiểu Hinh ngồi dưới mái hiên, hai tay cầm một quyển sách, phá lệ thần sắc chuyên chú đọc.
“Thiếu gia, chương hạo nhiên chính khí có rất nhiều chỗ ta không thể lý giải a."
Tịch Tiểu Hinh nhìn về Tịch Thiên Dạ, rất là khổ não nói.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy mim cười, tiếp nhận "Chính Khí Ca” trong tay Tịch Tiểu Hinh, giảng giải cho nàng từng câu từng chữ.
Cuốn sách này, chính là'Chính Khí Ca" đại danh đỉnh đỉnh trên Địa Cầu.
“Thiếu gia, có phải đọc sách có thể khiến người ta xinh đẹp hơn hay không?”
Tịch Tiểu Hinh chớp đôi mắt to trong veo, ngạc. nhiên hỏi Tịch Thiên Dạ.
Từ khi đọc "Chính Khí Ca”, nàng phát hiện một tầng bạch quang tinh khiết mịt mờ bao phủ lấy nàng, không ngừng rót vào trong da thịt, khiến nàng ngày. càng xinh đẹp, hoạt bát gấp trăm lần.
Nguyên bản làn da rám nắng thô ráp, mỗi thời mỗi khắc đều đang thay đổi, làn da trắng nõn mềm mại không ngừng thay thế. Từng tầng từng tầng vết chai thật dày do phải làm việc lâu năm cũng thi nhau biến mất.
Trong thời gian ngắn, Tịch Tiểu Hinh liền phát hiện hai tay của mình trở nên trắng nõn mềm mại, như là những tiểu thư khuê các kia, thậm chí càng đẹp hơn.
Trong tâm linh nho nhỏ của nàng, theo bản năng nghĩ rằng đọc sách có thể khiến người ta trở nên xinh đẹp.
Khi còn bé, bởi vì trong nhà quá khó khăn, nàng đã phải giúp đỡ phu nhân làm việc từ khi còn rất nhỏ, chưa từng đọc qua sách.
Có đôi khi đi ngang qua trường học, nội tâm nàng đều rất hiếu kì, đến cùng cảm giác đọc sách là gì.
“Đọc sách chẳng những có thể để cho người ta xinh đẹp, còn có thể càng thêm thông minh, thiện lương, uyên bác,... Tóm lại, đọc sách có thể khiến ngươi càng ngày càng ưu tú."
Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói.
"Vậy ta làm xong việc mỗi ngày liền dành chút thời gian đọc sách.”
Tịch Tiểu Hinh như là phát hiện thế giới mới, tràn đầy vui vẻ nói
"Về sau ngươi chính là tiểu thư rồi, không cần phải làm việc.”
Tịch Thiên Dạ dịu dàng cười, sờ lên đầu Tịch Tiểu Hinh.
Tịch Tiểu Hinh có một trái tim trong sáng, tinh khiết không một hạt bụi không nhiễm. Đó cũng là lí do khi nàng đọc “Chính Khí Ca” sẽ có hạo nhiên chính khí tụ đến, làm bạn với nàng.
Đổi thành một người tâm tư không thuần, quá nhiều tiêu cực, dù đọc đi đọc lại "Chính Khí Ca” cũng không thể ngưng tụ hạo nhiên chính khí
"Vậy Tiểu Hình phải làm gì đây?"
Tịch Tiểu Hinh nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, đột nhiên thanh nhàn, nàng có chút không thích ứng.
"Tu tiên đi”
Tịch Thiên Dạ nói.
“Cái gì là tu tiên?”
Tịch Tiểu Hinh nháy mắt.
“Tu tiên chính là trở thành cường đại như ca ca này."
Tịch Thiên Dạ cười nói giải thích.
"Giống những đại nhân tu sĩ kia sao? Thế nhưng thiên phú Tiểu Hinh không đủ, bọn hẳn nói ta không thể tu luyện..."
Tịch Tiểu Hinh cúi đầu, trong mắt có chút ảm đạm.
Khi còn bé, Tịch Tiểu Hinh cũng có đi khảo nghiệm thiên phú tu luyện, kết quả là không có chút thiên phú nào, vĩnh viễn không thể tu hành.
Ngược lại, thiên phú của Tịch Thiên Dạ lúc ấy đo được chính là trung thượng, có hi vọng trở thành Tông cảnh. Cho nên từ đó về sau, hẳn chỉ có cố hết sức tu luyện, còn hai nữ nhân thì vất vả bên ngoài, kiếm tiền nuôi sống cả nhà.
Cho nên Tịch Tiểu Hinh mặc dù cũng rất hâm mộ những người tu luyện phi thiên độn địa, vô cùng cường đại kia, nhưng chưa từng nghĩ tới việc mình cũng có thể trở nên giống như vậy.