Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 367

"A?"

Trong mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một vẻ kinh ngạc, ma thể của ma nữ kia vậy mà cường đại đến mức này, dù là Phù Diêu Phi Tiên kiếm thuật cũng không thể đánh chết nàng, thậm chí còn không khiến nàng bị trọng thương, mà chỉ bị một vết thương nhẹ mà thôi.

Ma thể mạnh như vậy cũng tương đối hiểm thấy ở ma tộc, dù là đặt trong tu tiên giới cũng là một trong. những thế chất cường đại nhất rồi, dù là Hậu Thổ linh thể, Chân Thủy linh thể cũng kém hơn nó một bậc, chỉ có Ngũ Hành linh thể mới có khả năng so sánh với nó.

"Lai lịch của kẻ này không đơn giản."

Tịch Thiên Dạ thăm nghĩ trong lòng, nếu như Tái Thế chỉ thân ngưng tụ được thành vô thượng ma thể thì nàng sẽ là tồn tại đứng đầu trong tu tiên giới

Mái tóc dài màu lam yêu mị của cung trang nữ tử tùy ý tung lên, nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tóe ra một vẻ lam quang yêu dị, lạnh lùng nhìn chăm chú Tịch Thiên Dạ.

“Thiếu niên, ngươi không giết được ta."

Cái cầm hơi nhọn của nàng hơi vếnh lên, ánh mắt lóe lên một vẻ ngạo ngễ. Mặc dù nàng không giết được thiếu niên kia nhưng chí ít nàng có thể ngăn chặn được hắn.

Chí ít, trong lần đọ sức này nàng vẫn là người nhỉnh hơn một chút.

Nhưng đúng lúc cung trang ma nữ kiêu ngạo như. khổng tước thì...


Xoẹt!

Một thanh âm quỷ dị vang lên.

Chỉ thấy... cạp váy của cung trang nữ tử bỗng nhiên đứt đoạn, hai đoàn ngọc phong bỗng nhiên bật ra, kiêu ngạo mà vểnh lên phía trước.

Tĩnh! Yên tĩnh như nước!

Tịch Thiên Dạ đứng trong gió rét, trợn mắt há mmồm, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Hắn không thể nào ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy...

Hắn không phá được ma thể của nàng nhưng lại chặt đứt dải lụa thất váy của nàng... cạp váy vừa đứt, song phong cao ngất kia không còn trói buộc, lập tức bung ra...

Cung trang ma nữ cứng ngắc mà đứng nguyên tại chỗ, biểu lộ kiêu ngạo trên gương mặt xinh đẹp lập tức ngưng lại, cả người đong đưa theo hàn khí, ngọc. phong run nhè nhẹ như một đóa hoa kiều diễm yếu mềm, bất lực mà yếu ớt.

“Khụ khụ... chuyện này... chỉ là ngoài ý muốn... quả thực là ngoài ý muốn..."

Tịch Thiên Dạ ho khan hai tiếng, rất lúng túng mà cười xòa một cái. Mặc dù đây không phải lần đầu hân trông thấy nhưng chặt đứt cạp váy của người ta là việc gì...


Trong quá trình chiến đấu, trên người Tịch Thiên Dạ cũng đã có trăm ngàn lỗ thủng, vết thương đã kín khắp toàn thân, nhưng hẳn là một nam nhân thì tự nhiên không có quan trọng vấn đề này.

Nhưng hẳn cũng không nghĩ tới cung trang ma nữ lại xuất hiện tình huống như này, vậy thì thật là lúng túng...

Đạt đến tu vi như bọn hẳn bây giờ thì quần áo trên người sẽ không còn là hàng dệt phổ thông nữa mà là quần áo được ngưng tụ trực tiếp ra từ chân nguyên.

Nói chung, chỉ căn chân nguyên trong thể nội không khô kiệt thì quần áo sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể khôi phục lại như ban đầu.

Nhưng tình huống bây giờ có chút đặc thù, thân thể cung trang nữ tử đã hóa rắn, tất cả năng lượng đã ngưng tụ trong cơ thể, toàn lực ngăn cách với ngoại giới để tự vệ, quần áo làm bằng chân nguyên trên người nàng cũng sẽ mất đi liên hệ với năng lượng một khoảng thời gian ngắn nên bị tổn hại cũng vô pháp khôi phục ngay lập tức.

Chỉ có thể nói, tất cả quá xảo hợp.... Nguyên bản sự tình không có phát sinh lại diễn ra một cách quỷ dị.

Cung trang nữ tử cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt thay đổi liên tục tử đỏ, trắng, xanh,... nhưng cuối cùng một loại cảm xúc từ phẫn nộ, xấu hổ, băng lãnh ập đến làm người nàng như nổ tung.

“Ngươi muốn chết!"

Oanh!

Lực lượng kinh người nổ tung trên bầu trời, ma khí ngập trời phóng tận lên thiên khung, nhuộm toàn bộ thiên địa thành màu đen.


Đùng!

Chiến đấu lại bộc phát, lần này cung trang ma nữ như bị điên, công kích điên cuồng, hận không thể đập Tịch Thiên Dạ thành mảnh vụn, đẻ hẳn dưới chân.

Năm ngày, mười ngày,... hai mươi ngày,...

Chiến đấu ròng rã liên tục trong hai mươi ngày mới dừng lại, toàn bộ Tinh Thủy không gian kém chút nữa đã bị hai người san bằng, khung cảnh bây giờ khắp nơi đều đổ nát hoang vu, cảnh tượng thê lương đập vào mắt.

Cung trang nữ tử đứng ở ven hồ, gương mặt xinh đẹp hơi trắng, thấp giọng thở hổn hển, chân nguyên rong cơ thể thiếu chút nữa đã khô kiệt.

Hai mươi ngày kịch liệt chiến đấu làm nàng cảm giác không chịu được, tiêu hao thực sự quá lớn nên không thể nào khôi phục lại ngay được.

Tịch Thiên Dạ cũng tiêu hao không nhỏ, khí tức trên người đã hạ xuống một mảng lớn bất quá hẳn còn tốt hơn không ít so với cung trang ma nữ, bởi vì hắn tu luyện Thái Thượng Trường Sinh quyết nên tốc độ khôi phục còn cường đại hơn bất kỳ một công pháp nào, chân nguyên trong thể nội cũng cuồn cuộn không dứt.

“Ngươi tên là gì?"

Cung trang ma nữ lạnh lùng nhìn sang Tịch Thiên Dạ, ánh mắt kia như đang thấy một quái vật tuyệt thế nào đó.

Một tụ sĩ Đại Tôn cảnh suýt chút nữa đã tiêu hao chết một Thiên tôn như nàng, quả thực không thế tưởng tượng nổi. Nàng suýt chút nữa đã kiệt lực nhưng người này vẫn còn mạnh mẽ, dõi dào như cũ.

“Tịch Thiên Dạ.”


Tịch Thiên Dạ khoanh tay, đứng trên một tảng đá ngầm giữa trung ương hồ nước, ánh mắt vẫn đạm mạc mà bình tĩnh.

"Tốt! Bản cung tên Lam MỊị. Từ giờ trở đi ta với ngươi thế bất lưỡng tập, cuối cùng sẽ không phải ngươi chết thì là ta vong." Lam Mị lạnh lùng nói, đôi mất tràn đầy hung quang.

Tịch Thiên Dạ lười Lam Mị một chút, thản nhiên nói: "Nếu ta muốn giết ngươi, tùy thời đều có thể.”

"Nói khoác không biết ngượng!" Lam Mị cười lạnh nói:"Có năng lực thì ngươi g iết chết ta đi, vậy thì sẽ không còn người nào muốn chăm chăm giết người."

Lời nói của Tịch Thiên Dạ tất nhiên Lam Mị không tin. Nếu không nàng đã chết sớm với thiếu niên này rồi, chiến đấu kịch liệt hai mươi mấy ngày, nàng không có thấy bất kỳ lưu thủ nào. ! người xa lạ, chúng ta không thể, gặp lại nhau thì cần gì phải nhất định quyết đấu sinh tử. Thế gian vốn không có nhiều việc chỉ là quá nhiều người thôi” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Không thể nào gặp lại? Tốt cho một câu nhẹ nhàng linh hoạt không thể gặp lại! Ngươi hủy đi trong sạch của bản cung mà chỉ bằng một câu không thể. gặp lại là xong sao? Ngươi đang nằm mơ chăng?" Lam Mị lạnh lùng nói.

“Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”

Tịch Thiên Dạ khẽ cau mày,hắn sao lại hủy đi trong sạch của ma nữ kia? Không hiểu lầm, hẳn cũng không làm cái gì... sao lại hủy đi trong sạch của nàng?

Mà một ma nữ của ma tộc, sao lại có một quan niệm cũ kỹ như thế, dù là liệt nữ trong trằng thời trung quốc cổ đại cũng không nói lý như vậy.

"Chỉ là ngoài ý muốn? Tịch Thiên Dạ! Ngươi đừng hồng trốn tránh trách nghiệm, là một nam nhân thì đừng để cho ta xem thường ngươi. Đã phát sinh việc như vậy thì nhất định phải chiến sinh tử. Trừ phi ngươi làm người yêu của ta nhưng đó là chuyện không thể nào. Cho nên nếu ngươi muốn sống thì phải giết ta."

Tịch Thiên Dạ có chút bưồn cười, hẳn đã làm ra sự tình tang tang thương hại lý gì... Chỉ là nhìn thấy mấy lần thôi mà lại nói là muốn trốn trách nghiệm... Còn việc để Lam Mị làm người yêu hẳn thì người đã lịch duyệt đến mức độ như hân, đã sớm không còn tâm tư cùng nhiệt tình để theo đuổi con gái nữa rồi. Phàm là chuyện tình cảm, từ trước đến nay hắn đều tùy duyên, coi như là tu hành trên phương diện linh hồn, duyên phận do trời định, xưa nay không có chủ động. Muốn hẳn theo đuổi người khác, khiến cho người khác yêu hẳn thì không thể xảy ra.

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn sang hư không, không tiếp tục để ý đến Lam Mi nữa.

Bình Luận (0)
Comment