Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 45

Trong phòng học không chỉ có hai người là quen biết, ngoài Mạnh Vũ Huyên ra còn có một người.

Tịch Thiên Dạ đi tới bên cạnh Mạnh Vũ Huyên, nhìn vào ánh mắt đang tỏ ra vẻ chán ghét của Mạnh Vũ Huyên một chút, sau đó khẽ cười cười, tiếp tục đi tới phía trước.

Năm đó, hoàn cảnh mà Mạnh Vũ Huyên và hắn tới lớp cũng giống như thế này, hiện tại hai người đã đặt mình vào một vị trí khác, kết quả cũng là hoàn toàn khác biệt. Tịch Thiên Dạ không có ngồi ở bên cạnh Mạnh Vũ Huyên, bởi vì Mạnh Vũ Huyên bây giờ đối với hắn chỉ là một người qua đường mà thôi, mà Mạnh Vũ Huyên cũng không hy vọng hắn ngồi cạnh nàng.

Qua bao nhiêu năm, hai người đã không còn như lúc trước nữa.

"Cố Vân đồng học, chúng ta lại ở cùng lớp với nhau, ta có thể ngồi ở bên cạnh ngươi được không?"

Tịch Thiên Dạ đi tới một vị trí khác, một cái bàn học hai chỗ ngồi, chỗ đó có một người thiếu nữ xinh đẹp, mắt to, da trắng, ngũ quan đẹp đẽ, vừa thanh thuần vừa đáng yêu.

Tịch Thiên Dạ biết nàng ta, hắn cũng đã từng ở cùng lớp với nàng, hai người có chút giao tình, chỉ là sau này Cố Vân lên lớp, hai người cũng liên lạc với nhau rất ít. Nói đến những nữ sinh có quan hệ tốt nhất với Tịch Thiên Dạ một là bạn gái cũ Mạnh Vũ Huyên, hai chính là Cố Vân.

"Chúc mừng ngươi, Tịch Thiên Dạ đồng học."

Cố Vân mỉm cười, nụ cười này rất ngọt, hết sức động lòng người, giống như y hệt năm đó vậy, hình như nàng cười với ai cũng ngọt ngào cùng ấm áp như vậy.

Chỉ là, bên trong nụ cười của nàng có một chút do dự, muốn nói lại thôi, khi thấy Tịch Thiên Dạ ngồi xuống, cũng nhịn lại không có nói ra.

"Không được sao?"

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, cảm xúc của Cố Vân không qua được đôi mắt của hắn.

"Không phải không phải, hết sức hoan nghênh. Hình như lúc trước ta cũng đã nói với ngươi, nếu như ngươi thấy không có người nào có thể giúp ngươi được, ngươi có thể tới tìm ta. Nhưng mà ta biết, ngươi sẽ không tới tìm ta."

Cố Vân che miệng cười khẽ, ánh mắt dời về phía bục giảng, giống như đang cố che giấu cảm xúc.


"Cảm tạ."

Tịch Thiên Dạ cười khan, nhớ kỹ lại, thanh xuân thật kỳ diệu.

Hắn đã qua bao nhiêu tuế nguyệt rồi chưa trải qua cảm giác này lại nhỉ, có lẽ phong bế thần hồn, để cho mình tự nhiên trưởng thành, cũng không phải chuyện gì xấu.

Bạn cùng lớp, đưa rất nhiều ánh mắt quái lạ nhìn Tịch Thiên Dạ, giống như đang nhìn một con vật quý hiếm vậy, trong ánh mắt có sự quái dị, có ranh mãnh, có cười trên nỗi đau của người khác.

Hình như bầu không khí khi Tịch Thiên Dạ vừa ngồi xuống trở nên kỳ quái đến lạ thường, không biết lúc nào mà hai người đã trở thành tâm điểm của lớp học.

Nhưng Tịch Thiên Dạ là người nào vậy, đương nhiên sẽ không để ý, lơ chuyện đó đi.

Trong lòng Cố Vân cũng không có bất cứ suy nghĩ nào khác, giống như việc trong thế giới không có quan hệ với nàng, mà nàng trở thành trung tâm của thế giới.

"Vừa tới đã gây tai hoạ, thật ngu xuẩn." Mạnh Vũ Huyên cau mày, tỏ vẻ tiếc là rèn sắt không thành thép.

Những người khác nghe vậy, tất cả đều nở nụ cười lạnh.

"Yên tĩnh lại nào!"

U Lan Tư nhẹ nhàng vỗ vào bàn học, ngay lập tức không có người nào dám phát ra tiếng động.

"Các bạn học, lần đầu tiên đến lớp, ta sẽ giảng cho các người những gì cần biết về cấp bậc Linh cảnh một chút, để cho các ngươi làm quen với hoàn cảnh mới.."

U Lan Tư thấy tất cả mọi người đã yên tĩnh lại, bắt đầu dạy học.

Những người trong lớp hai mặt nhìn nhau, không thể nói được gì nữa. U lão sư giảng cái gì đây a, đây không phải là khóa giảng mà những người mới vào Linh cảnh mới nghe à, tất cả bọn họ đều là học viên cũ của giai đoạn hậu kỳ, cần gì nàng giải mấy cái thứ này, bọn hắn đã sớm thuộc lòng đến mức không thể thuộc hơn.


Hết sức hiển nhiên, U lão sư không có ý giảng bài cho bọn hắn, tất cả chính là giảng cho Tịch Thiên Dạ, trong lớp chỉ có mỗi mình Tịch Thiên Dạ vừa mới tấn cấp Linh cảnh mới cần nghe những thứ này.

Quả nhiên, lời đồn là có thật. Ở trong mắt U lão sư chỉ có một học sinh mà thôi, những người khác chính là không khí.

Lần đầu tiên bọn hắn cảm nhận được sự giày vò này.

Trời ạ! Tại sao phải tàn nhẫn như vậy.

"U lão sư, ngươi trực tiếp nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể tới Thông Thánh Sơn, những thứ khác ta không cần biết." Tịch Thiên Dạ cảm thấy có chút tẻ nhạt và vô vị, vào thẳng vào vấn đề chính.

Mục đích của hắn chỉ có một, chính là lấy được một cơ hội đi tới địa mạch huyết tuyền, để đột phá cảnh giới Chí Cảnh trong Linh cảnh.

Những chuyện khác, hắn cảm thấy là việc không cần thiết.

Tất cả học viên trong lớp đều nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, nhìn hắn như hắn chính là người trong bệnh viện tâm thần trốn trại ra.

Tới Thông Thánh sơn?

Hắn điên rồi à! Chỉ với tu vi của hắn mà đòi tới Thông Thánh sơn.

Học viên của Học Viện Trường Thương rất nhiều, nhưng người muốn tới Thông Thánh Sơn, lại không có mấy người.

Có lúc, thậm chí cả mấy năm trời cũng không ai dám đi tới đó.

Độ khó khi vào Thông Thánh sơn được xưng là thứ nhất của Học Viện, đó là một con đường thông đến thánh đạo, há có thể cho phàm tu tục tử đi tới được.


"Rất đơn giản, đoạt được danh hiệu đệ nhất trong Linh cảnh ban thì có thể đi tới Thông Thánh sơn. Nói đơn giản một chút, ngươi phải vô địch thủ trong Linh cảnh ban.

U Lan Tư mỉm cười, ngươi chưa gì đã nóng lòng như vậy chưa gì đã hỏi thắng, luôn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, liền không thể để cho ta có cảm giác đang làm lão sư một chút.

"Vậy được."

Tịch Thiên Dạ gật gật đầu.

Linh bảng, đó là do học viện làm ra một cái bảng danh sách, một trăm người cường đại nhất trong Linh cảnh ban sẽ được ghi vào danh sách đó.

Làm sao lên bảng? Đương nhiên là từng bước một đánh ra rồi.

Học viện có ba cái bảng danh sách, phàm bảng, linh bảng, tông bảng.

Phân biệt đối ứng với học viên trong ba cấp độ, mỗi tháng học viện cũng sẽ tổ chức một cuộc chiến, học viên trên bảng cần thủ vững vị trí xếp hạng trên bảng, học viên muốn được ghi tên trên bảng thì phải đi khiêu chiến.

Mà khoảng cách với cuộc chiến tranh bảng lần sau, chỉ còn có bốn ngày.

Rất nhanh một tiết đã hết, U Lan Tư lấy sách giáo khoa rồi rời đi, một đống người đi theo ở phía sau, khắp nơi đều có người bao vây.

Bất quá không người nào dám tiếp cận nàng, có ít người, chỉ có thể đứng xa nhìn mà không dám chạm vào.

Chương trình học của Linh cảnh ban được chia thành hai loại, lớp lý thuyết cùng lớp thực chiến:

Lớp lý thuyết là học ở trong phòng, lớp thực chiến là học ở trong phòng huấn luyện.

Buổi sáng có hai tiết lớp lý thuyết, phân biệt là tu hành khóa cùng lịch sử khóa.

Tịch Thiên Dạ ban đầu nghĩ cúp học rời đi, nhưng cân nhắc đến biểu hiện của học viên bình thường sẽ ghi lại ở trong lúc đánh giá kiếm tra, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tư cách mà hắn đi tới Thông Thánh sơn, cũng nên nhịn lại thôi.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi thật là to gan, lại dám ngồi ở bên cạnh Cố Vân, thứ không biết sống chết là gì."


Bịch một tiếng!

Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trước mặt Tịch Thiên Dạ, bỗng nhiên đập lên trên bàn của hắn, khiến bàn học suýt chút nữa đã tan tác.

Trong phút chốc, đã có năm sáu người vây quanh Tịch Thiên Dạ, từng người trợn mắt với hắn.

"Đừng tưởng rằng có U Lan Tư lão sư che chở cho ngươi, ngươi liền có thể càn rỡ, trong học viện vẫn có một ít người không sợ U lão sư."

"Nói thật cho ngươi biết, có ít người ngươi không thể trêu vào, cho dù là U lão sư cũng không bảo vệ được ngươi, thức thời cút nhanh lên."

...

Tịch Thiên Dạ không hiểu nhìn những người đang ở trước mặt này, không rõ bọn hắn đang có ý gì.

"Dương Đại Tráng, các ngươi đúng là có tố chất."

Gương mặt của Cố Vân bình thản, khóe môi bắt đầu câu lên một nụ cười.

"Vâng, đại tẩu nói đúng lắm, chú ý tố chất, chú ý tố chất."

Cái tên gọi là Dương Đại Tráng nghe vậy, lập tức cúi đầu khom lưng, vô cùng chân chó, tràn đầy nịnh nọt.

"Ai là đại tẩu của ngươi, các ngươi lại dám nói lung tung, đừng trách ta không khách khí."

Gương mặt xinh đẹp của Cố Vân lạnh xuống, có một sự tức giận hiếm thấy.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc.

Bình Luận (0)
Comment