Chương 885
"Một thiếu gia ăn chơi lại có Thiên Vương tùy thân bảo hộ, lai lịch xem ra khác người.”
Sắc mặt Tần Tâm Duyệt khó coi nhìn bóng lưng thanh niên trang phục xa hoa kia, nếu không phải có một vị Thiên Vương ở bên cạnh bảo vệ thì nàng sẽ lập tức sẽ giáo huấn hắn thật tốt.
Tô Hàm Hương hơi khế cau mày, trong mắt tràn đầy sầu lo, Thu Cách Nhã đại bình nguyên hiện tại quả là hội tụ nhiều đầu trâu mặt ngựa, đồ vật gì xuất hiện trên đường đều rất kỳ quái.
"Cô nương, người kia không phải công tử quần áo lụa là bình thường, ngươi có biết chín bộ mười bảy tộc của nhân tộc của chúng ta? Vị công tử trang phục xa hoa trẻ tuổi kia là người của Điền thị nhất tộc trong mười bảy tộc.
Hơn nữa người này trong Điền thị nhất tộc có địa vị cực kỳ cao, tương lai có cơ hội kế thừa vị trí tộc chủ của Điền thị nhất tộc."
Một công tử khôi ngô vô cùng từ trong hành lang đi ra, người này tướng mạo khôi ngô, răng trắng môi hồng, tuổi tác cũng không lớn, trong tay vuốt vuốt một cái quạt xếp thoạt nhìn cà lơ phất phơ không chính phái lắm.
Cái gọi là chín bộ mười bảy tộc chính là hai mươi sáu tập đoàn thế lực cường đại nhất bên trong nhân tộc bộ lạc liên bang quốc.
Chín bộ chính là chín đại hoàng bộ, chính là trung tâm của bộ lạc liên bang quốc. Còn 17 tộc, cũng không đơn giản, đều là đại tộc thế gia cổ lão vô cùng và nội tình hùng hậu.
Thế lực mười bảy tộc mặc dù không bằng chín đại hoàng bộ nhưng cũng chênh lệch không nhiều.
Nếu như Yên Nhạc hoàng bộ bọn họ bị diệt vong thì rất có thể sẽ từ bên trong 17 tộc chọn lựa ra hoàng bộ mới để thay thế vị trí Yên Nhạc hoàng bộ.
"Điền thị nhất toc! Chính là bộ toc buồn non làm chủ việc buôn bán nô lệ kia trong mười bảy tộc?"
Sắc mặt Tần Tâm Duyệt khó coi, nàng không ngờ rằng lại có thể chọc người của thượng Điền thị nhất tộc.
"Không sai, cái tên kia gọi Điền Đông Hưng, chắt trai thứ ba của chủ tộc Điền thị, người này tham lam háo sắc ở toàn bộ bộ lạc liên bang quốc đều nổi tiếng xa gần. Nhưng người này ngoại trừ có chút mưu kế cùng chút thông minh ra, phương diện khác cũng rất bình thường, tu luyện kém vô cùng."
Thiếu niên áo trắng cười nói.
Bên trong mười bảy tộc, Điền thị nhất tộc không làm người khác ưa thích.
Bởi vì Điền thị nhất tộc chính là nhà buôn nô lệ lớn nhất trên đại lục, khống chế bảy thành mua bán nô lệ nhân tộc trở lên.
Hơn nữa bọn hắn vì muốn đạt được tài nguyên nô lệ không ngừng nên thường xuyên xuất hiện sau lưng ở giữa chiến tranh các bộ lạc cướp bốc nhân tộc, thậm chí buôn bán nô lệ đến Xi Man tộc, Tinh Linh tộc, thậm chí U Minh tộc.
Có thể nói nhân tộc hầu như không có người nào ưa thích bộ tộc Điền thị này, kẻ thù của bọn hắn trải rộng toàn bộ đại lục.
Nhưng Điền thị nhất tộc quá mạnh, mãi sừng sững không ngã hơn nữa vô cùng cường thịnh.
"Công tử dám trước mặt mọi người nói ra thân phận thiếu gia của Điền thị nhất tộc, không biết là người phương nào?"
Tô Hàm Hương thản nhiên nói.
"Ta chỉ là một một thư sinh nghèo vô cùng vô dụng mà thôi, không đáng nhắc tới, các ngươi gọi ta Trương công tử là được."
Thiếu niên áo trắng cười ha ha một tiếng, lắc lư quạt xếp trong tay khá tiêu sái. Hắn tiến lên hai ba bước quan sát tỉ mỉ Tô Hàm Hương bằng ánh mắt khá trực tiếp, không chút kiêng kị.
Đuôi lông mày Tô Hàm Hương cau lại, rõ ràng không thích người khác dò xét nàng trực tiếp như vậy.
"Trên thân tiểu thư phát ra mùi thơm thật đặc biệt, tại hạ có chút hiểu biết về nước hoa nhưng mà từ trước tới nay chưa từng gặp qua hương nước hoa có thể tản mát ra loại mùi này. "