Vạn Cổ Đại Đế

Chương 100

Từ miệng Lăng Tiêu truyền đến tiếng rồng ngâm chấn động cả núi rừng, nổ vang như sấm chớp động, tản ra uy nghiêm thần thánh không thể ngờ!

Ánh sáng màu vàng kim toát ra từ người hắn, máu Giao Long sôi trào trong cơ thể. Một hơi thở thần bí, cổ xưa và uy nghiêm phát ra, giống như một đầu rồng thức tỉnh, lực lượng to lớn đến nỗi trời đất cũng phải ghé mắt nhìn.

Bí thuật Tổ Long, thân thể Giao Long bắt đầu thức tỉnh. Vốn là quá trình từ người chuyển hóa thành rồng, khi đó con người sẽ có sức mạnh của rồng, bày ra thiên uy của Tổ Long, mạnh mẽ, bá đạo vô cùng.

Thái cổ Tổ Long, được xưng là thần thú đứng đầu trong các vị chư thiên. Từng hủy thiên diệt địa, nghiền nát ngân hà, cắn nuốt vô số thần ma hỗn độn, mạnh mẽ kinh khủng, xưng hùng xưng bá một thời.

Cho nên xét về huyết mạch vạn tộc của các vị thần, đều mang một nỗi kinh sợ đối với Long tộc. Lúc mà Lăng Tiêu phô bày ra long uy, toàn thân tất cả các loại độc trùng đều run lên bần bật, kinh hãi đến nỗi quay đầu chạy trối chết.

“Cái gì?”

Kẻ mặc áo áo bào màu xanh kia trợn trừng mắt, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy. Hắn có tuyệt chiêu là khống chế độc trùng. Từ trước đến nay đều rất đắc ý, tự hào về chiêu này. Đã từng có rất nhiều cường giả cấp bậc Tông Sư, chết bởi độc trùng do hắn điều khiển.

Tuy rằng Lăng Tiêu lợi hại, nhưng cũng không thể nào là đối thủ của ngàn vạn độc trùng trong dãy núi Yêu Thú chứ. Vậy mà chẳng ai ngờ được, đám độc trùng kia vừa nhìn Lăng Tiêu đã giống như mèo thấy chuột, chạy mất dạng luôn.

“Phu phu phu…”

Tiếng sáo trầm thấp lần nữa vang lên. Gã kia cắn răng, tiếp tục thổi cây sáo trong tay, cố gắng khống chế độc trùng đến công kích Lăng Tiêu.

Nhưng lần này không thể thuận lợi như lần đầu tiên nữa. Một chuyện hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của hắn, lúc này độc trùng hoảng sợ vô cùng, không hề nghe theo điều khiển của tiếng sáo. Chúng chạy tán loạn khắp bốn phương tám hướng.

“Đừng tốn công tốn sức làm gì. Đám độc trùng này chẳng làm gì được ta đâu!”

Giọng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu vang lên phía sau tên mặc áo bào màu xanh kia khiến hắn cứng đơ cả người. Một luồng sát khí buốt giá ập lên hắn từ đầu đến chân. Chỉ cần hắn động đậy một chút thôi, hắn sẽ bị Lăng Tiêu giết chết ngay lập tức!

“Vì sao những con độc trùng này lại không tấn công ngươi? Ngươi… Trên người ngươi rốt cuộc cất giấu bí mật gì?”

Cái tên xanh lè kia vô cùng không cam lòng, từ từ quay đầu lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ở phía sau, cách hắn một trượng, Lăng Tiêu đang khoanh tay đứng nhìn. Dáng người cao gầy, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng cả người lại giống như một thanh thần kiếm đang tản ra kiếm khí sắc bén, khiến cho cái tên áo báo xanh kia muốn chạy cũng không chạy được.

“Hạ trùng bất khả băng*, con kiến không thể làm lay động thần long. Độc trùng đáng là cái gì? Nói đi, ngươi muốn chết kiểu gì ta chiều?”

*Chẳng thể đàm luận về băng giá với côn trùng mùa hạ. Tức là chẳng thể đàm luận chuyện trời cao biển rộng với chú ếch ngồi nơi đáy giếng. Kẻ tầm thường không có phong độ, lại càng không có khí chất, nên cách tốt nhất chính là không so đo tính toán với họ.

Lăng Tiêu thờ ơ nói, dáng vẻ chẳng thèm để tên xanh lè kia vào mắt.

“Ngươi muốn giết ta? Ngươi không muốn ép hỏi ta cái gì sao? Ví dụ như bí mật của Địa Phủ? Như ai muốn giết ngươi?”

Gã xanh lá kia trợn ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lăng Tiêu. Tuy rằng trong lòng hắn đã nắm chắc mình phải chết, nhưng mà hắn không ngờ Lăng Tiêu lại dứt khoát như thế.

“Bí mật của Địa Phủ? Ngươi chẳng qua cũng chỉ có tu vi Long Hổ Cảnh tầng ba, thích khách ngân bài mà thôi. Thế mà cũng nói mình biết bí mật của Địa Phủ? Còn biết ai muốn giết ta? Chẳng lẽ muốn dùng nó nói điều kiện với ta hay sao?”

Lăng Tiêu cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói.

Trước kia, ở Trường Sinh Môn, Lăng Tiêu bị thích khách giả làm Trấn Yêu Vương của phủ Gia Tướng ám sát. Hắn cũng từng thi triển bí thuật khảo vấn tinh thần. Kết quả gã thích khách ngân bạc kia chẳng biết cái gì về bí mật Địa Phủ cả. Ngày thường cũng chỉ ở một căn cứ tiếp nhận nhiệm vụ. Hoàn thành thì được lĩnh thù lao.

Về chuyện căn cứ tổng chỉ huy ở đâu, những người quản lý tầng trên là ai, thích khách ngân bài không có tư cách biết!

Lăng Tiêu đoán, có lẽ chỉ có thích khách kim bài mới biết một ít bí mật của Địa Phủ.

“Ngươi nói đúng. Ta chỉ là thích khách ngân bài. Nhưng mà ta cũng không muốn chết ở đây. Ta nói cho ngươi một chút bí mật, ngươi tha cho ta một mạng, được không?”

Cái kẻ mặc áo bào màu xanh kia ảo não nói. Trong mắt hắn đều là vẻ không cam tâm.

“Vậy phải xem bí mật mà ngươi biết đáng giá bằng cái mạng của ngươi hay không?”

Lăng Tiêu từ chối cho ý kiến.

Hai mắt tên kia lóe sáng. Hắn nói: “Ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ không khiến cho ngươi thất vọng! Tuy bây giờ ta chỉ là thích khách ngân bài. Nhưng mà do cơ duyên ngẫu nhiên gặp được, ta cũng biết được một chút bí mật của Địa Phủ. Bên trong Địa Phủ có một vị Diêm Vương, bốn vị Quỷ Vương, cùng chín Đại hộ pháp. Bọn họ tuyệt đối trung thành với những đại thần cấp cao nắm quyền lực trung tâm. Ngoài ra còn có thích khách thiên cấp và thích khách kim bài mới thực sự được coi là người của Địa Phủ. Mà rất nhiều thích khách ngân bài cùng với đồng bài khác, cũng chỉ là những kẻ ngoài vùng, chẳng biết thể được bí mật của Địa Phủ…”

Theo lời của hắn, tổ chức nội bộ bí mật của Địa Phủ từ từ được hé lộ.

“Một vị Diêm Vương cùng với bốn vị Quỷ Vương sao?

Ánh mắt Lăng Tiêu chợt lóe sáng. Có thể là cường giả xưng vương, nhất định phải đạt đến cảnh giới siêu cấp cường giả - Vương Hầu Cảnh.

Để có được danh xưng này trong Địa Phủ, chứng tỏ thực lực cực cao, sâu không lường được. Hơn nữa chỉ e, kẻ đó so với người của Thánh Địa Võ Đạo cũng không kém hơn bao nhiêu.

Mà chín Đại hộ pháp cùng với thích khách thiên cấp, chắc đều là cường giả Thiên Nhân Cảnh. Còn thích khách kim bài chính là cường giả Tông Sư Cảnh. Cứ như vậy tính đi xuống, thì thế lực của Địa Phủ đúng là rất khổng lồ.

Thích khách ngân bài đã được điều động rồi, Lăng Tiêu thực sự là không thấy sợ bất cứ điều gì. Nhưng nếu mà thích khách kim bài đứng đầu, thì đây chính là uy hiếp lớn đối với Lăng Tiêu.

Còn nếu là một vị thích khách thiên cấp, Lăng Tiêu chắc chắn phải chết khỏi cần nghi ngờ gì nữa.

Nhưng hiện giờ, Trấn Yêu Vương phủ đã suy yếu, Đại trưởng lão Lăng gia cũng chỉ có tu vi Tông Sư Cảnh, vốn không thể trả một cái giá lớn như thế.

Lăng Tiêu suy nghĩ liên tục trong đầu, nhưng vẻ mặt vẫn cứ bình thản, lạnh nhạt. Hắn nói: “Bí mật này còn chưa đủ cho cái mạng của ngươi đâu!”

Tên áo xanh kia liếc mắt nhìn, nói: “Còn một bí mật nữa, khẳng định ngươi cảm thấy hứng thú. Người mời thích khách của Địa Phủ đến ám sát ngươi, không chỉ là Đại trưởng lão Lăng gia Lăng Vân Tường, mà còn có một người nữa!”

“Ai?” Ánh mắt Lăng Tiêu lóe ra hào quang.

“Thất hoàng tử của Đại Hoang Cổ quốc, Hạ Vân Kiệt!”

Người kia khẳng định nói.

“Thất hoàng tử Hạ Vân Kiệt!”

Đôi mắt Lăng Tiêu lộ vẻ nghi ngờ. ‘Bản thân mình vẫn là lần đầu nghe thấy tên của thất hoàng tử Hạ Vân Kiệt này. Mình và Hạ Vân Kiệt chẳng có ân oán gì, vì sao hắn lại nhờ thích khách Địa Phủ đến ám sát mình’.

Kẻ áo bào xanh cũng nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Lăng Tiêu, hắn giải thích: “Thất hoàng tử Hạ Vân Kiệt cùng với tiểu Công chúa Hạ Hồng Tụ là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, hơn nữa còn bái nhập vào Nhật Nguyệt Tinh Thần Tông rồi. Nghe nói Hạ Vân Kiệt muốn Hạ Hồng Tụ gả cho con trai của một vị trưởng lão của Nhật Nguyệt Tinh Thần Tông…”

Nói đến đây hắn dừng lại. Nhưng Lăng Tiêu cũng đã hiểu được ý của hắn.

“Là bởi vì hôn ước của ta với Hạ Hồng Tụ sao? Tên Hạ Vân Kiệt này đúng là có lòng dạ độc ác, bụng dạ nham hiểm. Hay lắm!”

Lăng Tiêu cười nhạt. Không nghĩ tới, vì hôn ước này, mình lại bị hai con rùa khốn nạn ghi hận.

Trừ Hạ Vân Kiệt ra, còn có một tên Lăng Thiên của Lăng gia ban cho chứ đâu.

“Tuy rằng những chuyện ngươi biết chẳng đủ để mua cái mạng của ngươi, nhưng mà hôm nay tâm tình ta tốt, không muốn giết người. Để lại túi giữ vật của ngươi rồi cút!”

Lăng Tiêu thản nhiên nói.
Bình Luận (0)
Comment