Vạn Cổ Đại Đế

Chương 30

OÀ..ÀNH!

Sóng máu cuồn cuộn, như lao ra biển, hàng vô số tia máu màu vàng của Giao Long đang di động trong Lăng Tiêu, cuối cùng tụ lại ở một chỗ, giống như một mặt trời màu vàng sáng chói mắt.

Uỳnh Uỳnh!

Có tiếng sấm nổ vang lên, tất cả số máu ngưng tụ ở ngực của Lăng Tiêu tạo thành một giọt máu tròn trong suốt sáng chói, toát ra màu vàng kim lộng lẫy.

Máu Giao Long!!

Cả người Lăng Tiêu như vừa mới lột xác, máu Giao Long lan ra khắp toàn thân, xương thịt của Lăng Tiêu như dính thêm một tầng màu vàng kim nhẹ nhẹ.

Hơn nữa, trên vùng da ngực của hắn còn có đường vân của rồng, vô số linh khí phóng về phía Lăng Tiêu một cách điên cuồng, bao phủ lấy hắn, tạo thành một cái vỏ màu trắng ngà.

Oành! Oành! Oành!

Trái tim đập mạnh liên hồi, mỗi một nhịp đập đều đưa linh khí nuốt hết, hơi thở của Lăng Tiêu ngày càng mạnh, giống như trong hỗn độn loại bỏ hết hơi thở phàm tục, trở thành Tiên Thiên Cảnh.

Cứ như vậy, sau ba ngày ba đêm, năng lượng của năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm bị cuốn đi sạch sẽ, mà lớp vỏ màu trắng ngà kia hóa cứng rồi vỡ vụn.

Răng rắc!

Lăng Tiêu đi trừ bên trong ra, hơi thở cực kỳ hùng mạnh, lực lượng trong cơ thể toát ra bên ngoài.

Lăng Tiêu nắm nhẹ bàn tay, trong không khí phát ra tiếng nổ.

"Gần một trăm ba mươi triệu cân! Con số duy nhất, cũng là lực một rồng một hổ. Hôm nay, ta chỉ cần dựa vào sức mạnh cơ thể đơn thuần thì cũng không hề yếu hơn cường giả Long Hổ cảnh."

Trong ánh mắt của Lăng Tiêu toát ra tia sáng, hiện tại cực kỳ hài lòng với kết quả sau khi tu luyện.

Hơn nữa, đã luyện hóa năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm, chẳng những Lăng Tiêu tu luyện được thân thể Giao Long mà tu vi còn đạt đến Chân Khí cảnh tầng ba!

"Mức tiêu hao này thật kinh khủng!"

Lăng Tiêu lắc đầu cười khổ, năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm, đủ để một võ giả từ Khai Mạch cảnh tu luyện tới Tông Sư Cảnh rồi.

Nhưng mà cũng thu lại rất lớn.

Khí hải chín mươi chín trượng, ba khối khí màu vàng sáng chói đang xoay chầm chậm, không ngừng cắn nuốt linh khí xung quanh.

Mà thân thể Gia Long khiến cơ thể Lăng Tiêu đạt đến cảnh giới cực kỳ biến thái!

Mặc dù chỉ là Chân Khí cảnh tầng ba, thêm khí hải chín mươi chín trượng, nhưng cơ thể của Lăng Tiêu lại có thủ đoạn khác, gần như có thể quét ngang các cường giả Hóa Linh cảnh!

Cho dù đối mặt với cường giả Long Hổ cảnh thì Lăng Tiêu cũng có lực đánh một trận.

Ở vị trí trái tim của Lăng Tiêu, chín giọt huyết châu tản ra quầng sáng màu vàng, giống như chín con Giao Long, đây chính là máu Giao Long!

Chờ đến thời điểm máu của Lăng Tiêu đều hóa thành máu Giao Long thì hắn có thể đột phá bí thuật Tổ Long lên tầng thứ hai.

Két...!

Cửa mật thật mở ra, Lăng Tiêu xuất hiện.

Bên ngoài, ban đầu Tiêu Mộc cùng Liễu Phiêu Phiêu đều có vẻ lo lắng, nhưng khi cửa mở thì lại vui mừng.

"Ngươi...ngươi đột phá lên Chân Khí cảnh tầng ba!"

Liễu Phiêu Phiêu kinh ngạc hô to, vẻ mặt khiếp sợ.

Ba ngày trước, khi Lăng Tiêu tiến vào mật thất chỉ là Khai Mạch cảnh tầng chín. Sau ba ngày mà đã đột phá ba cảnh giới nhỏ, so với ăn cơm uống nước còn đơn giản hơn, làm sao Liễu Phiêu Phiêu không khiếp sợ?

Phải biết rằng năm Liễu Phiêu Phiêu đột phá từ Khai Mạch cảnh tầng chín đến Chân Khí cảnh mất bảy ngày là đã được gọi thiên tài.

Mà thời gian Liễu Phiêu Phiêu đột phá từ Chân Khí cảnh tầng một đến Chân Khí cảnh tầng ba là nửa năm.

So sánh với Lăng Tiêu, Liễu Phiêu Phiêu có cảm giác thế giới quan của bản thân đang sụp đổ.

Đây mới là yêu nghiệt!

"Tu vi sư tôn đã tiến nhanh, thật là đáng mừng."

Tiêu Mộc cũng phát hiện ra việc này, cười lớn.

"Tạ ơn sư tôn truyền cho ta phương thuốc Thất Huyền Bảo Đan. Sau ba ngày ta đã luyện chế thành công một lò Thất Huyền Bảo Đan!"

Tiêu Mộc nói.

Ông lấy ra một cái hộp ngọc cất đồ bình thường, cầm ba viên thuốc cỡ quả nhãn trên tay, mùi thuốc xông thẳng vào mũi, mỗi một viên đều sáng chói, mà kỳ lạ nhất là trên viên thuốc có bảy đường hoa văn.

"Quả nhiên là Thất Huyền Bảo Đan! Nhưng mà chỉ là Thất Huyền Bảo Đan hạ phẩm. Ngươi chỉ có thể luyện được phẩm chất trung phẩm?"

Lăng Tiêu nhìn kỹ một chút, nhíu mày!

Mặt của Tiêu Mộc đỏ lên, nói: "Sư tôn dạy phải. Là do ta vô dụng, linh dược cho loại đan dược thời thượng cổ này quá phức tạp. Ta nhất thời chưa quen tay, nhưng mà ba viên Thất Huyền Bảo Đan mặc dù chỉ có phẩm chất trung phẩm nhưng cũng có thể để võ giả Long Hổ cảnh đột phá Tông Sư Cảnh."

Lăng Tiêu cũng không nói gì mà đưa tay chỉ vào ấn đường của Tiêu Mộc.

Mặc dù Tiêu Mộc có chút kinh ngạc nhưng không hề né tránh, thản nhiên để Lăng Tiêu chỉ.

Một đường sóng tinh thần di chuyển vào giữa chân mày Tiêu Mộc.

"Đây...đây là phương pháp khống chế lửa Nhị Long Hí Châu?"

Tiêu Mộc há to miệng, cả người khẽ rùng mình, nói lắp liên tục. Vẻ mặt đầy cảm kích và cuồng nhiệt!

"Với tư cách là đồ đệ của ta. Cho dù là đệ tử ký danh cũng không thể quá yếu được. Mau học cho tốt phương pháp khống chế lửa Nhị Long Hí Châu. Ta hy vọng lần sau ngươi có thể luyện chế ra Thất Huyền tốt nhất!"

Lăng Tiêu thản nhiên nói.

"Đa tạ sư tôn ban cho."

Tiêu Mộc thi lễ một cái thật sâu với Lăng Tiêu., xoay người vội vã chạy đi đến phòng luyện đan. Ông không nhịn được nữa, ông muốn thử tu luyện phương pháp khống chế lửa Nhị Long Hí Châu ngay lập tức.

"Thanh tao thoát tục, thể chất thiên tài, đột phá đến Hóa Linh. Xem ra tác dụng của Hóa Long Đan rất được."

Lăng Tiêu liếc nhìn Liễu Phiêu Phiêu, có chút kinh ngạc.

Trước đó Liễu Phiêu Phiêu đã là Chân Khí cảnh tầng chính đỉnh phong. Sau khi nhận lấy Hóa Long Đan của Lăng Tiêu, chẳng những thoát thai hoán cốt mà còn đột phá đến Hóa Linh cảnh tầng một.

Nhưng mà Liễu Phiêu Phiêu cũng không có bí thuật Tổ Long, hiệu quả của Hóa Long Đan đối với nàng cũng không biến thái như Lăng Tiêu.

Sắc mặt Liễu Phiêu Phiêu đỏ lên, Hóa Long Đan đối với nàng đã khiến cho nàng cực kỳ tò mò việc đại sư Tiêu Mộc cam tâm tình nguyện bái thiếu niên làm thầy.

Cuối cùng là tông môn như nào mới có thể có đệ tử yêu nghiệt như này chứ?

"Ta..ta không có việc gì làm nên sư tôn để cho ta đi theo ngươi, bảo vệ ngươi."

Liễu Phiêu Phiêu nhẹ giọng nói, cổ trắng nõn cũng đỏ bừng lên, hai chữ sư tổ cũng không cách nào nói được.

"Bảo vệ ta?"

Lăng Tiêu bật cười. Bỗng nhiên khóe miệng hắn cười cười, đưa một ngón tay nâng cầm Liễu Phiêu Phiêu, đùa dai nói.

"Dáng vẻ ngươi thật ra cũng không tệ. Tiêu Mộc để cho ngươi đi theo hầu hạ thì đúng hơn. Ngoan ngoãn làm thị nữ của ta, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi."

"Lưu manh!"

Liễu Phiêu Phiêu nói to một tiếng, cuống quýt tránh né tay Lăng Tiêu.

"Ha ha ha..."

Lăng Tiêu cười ha ha một tiếng, hai tay chắp đằng sau lưng, đi ra ngoài.

Liễu Phiêu Phiêu dậm chân, rơi vào đường cùng, cũng chỉ đành đi theo.

"Có lẽ nên quay về Trường Sinh Môn xem xét một chút."

Lăng Tiêu tự suy nghĩ trong đầu, ra khỏi Linh Dược Các, hắn hướng về phía Trường Sinh Môn mà đi.
Bình Luận (0)
Comment