Tiểu thuyết: Vạn Cổ Đại Đế
Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
Chương 54: Khách quý thật sự đến để tặng lễ sao?
Đại sư Tiêu Mộc và Liễu Hùng Phi nhìn nhau, đều thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.
Hôm nay bọn họ đến, nguyên nhân tất nhiên là vì Liễu Phiêu Phiêu. Đặc biệt là Tiêu Mộc. Khi ông nghe nói Lăng Tiêu là người Trường Sinh Môn, hơn nữa lúc mà biết Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn gây khó dễ cho Lăng Tiêu, ông vừa sợ vừa giận. Ông đã lo lắng đến nỗi phải chạy vội đến đây.
Còn Liễu Hùng Phi lại rất có hứng thú với Lăng Tiêu.
Từ lâu Lăng Tiêu đã dặn dò Tiêu Mộc, cho nên ông cũng không nói cho mọi người biết Lăng Tiêu chính là sư phụ của Tiêu Mộc. Nói ra có mà hù chết người ta mất. Vì vậy, ông chỉ đứng một bên xem kịch vui, tiện thể liếc nhìn Mã Ngạn một cái đầy thâm ý.
“Ồ? Lăng Tiêu đã phạm vào tội gì?”
Mã Ngạn âm thầm đánh mắt ra hiệu với Liễu Y Y một cái, Liễu Y Y khẽ gật đầu rồi bước ra. Nàng hành lễ với Liễu Hùng Phi cùng đại sư Tiêu Mộc và nói:
“Khởi bẩm bá phụ, đại sư, Lăng Tiêu tội ác tày trời. Ở bên trong Trường Sinh Môn lạm sát kẻ vô tội, giết hại đồng môn. Ngay cả cháu trai của Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn cũng chết ở trong tay hắn. Hơn nữa bảy ngày trước, ở dãy núi Yêu Thú, Lăng Tiêu đã giết chết cháu đích tôn của Mã Ngạn Trưởng lão là Mã Tuấn, cùng với 8 đệ tử Hợp Hoan Tông. Hắn như một tên đồ tể, tội nghiệt tày trời. Xin bá phụ cùng đại sư làm chủ a!”
Liễu Y Y nhìn giống như vô cùng yếu đuối, nhu nhược, lại còn điềm đạm, đáng yêu. Lúc nàng ta kể lể, hai mắt đỏ ửng lên, giống như Lăng Tiêu chính là kẻ độc ác vô cùng, chuyện xấu xa nào cũng là hắn làm vậy, khiến mọi người ai cũng sinh lòng đồng cảm.
“Xin Liễu Thành chủ cùng đại sư làm chủ cho ta a!”
Mã Ngạn cũng thi lễ một cái, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu tràn đầy cừu hận.
“Y Y cô nương cùng Mã Trưởng lão nói không sai. Lăng Tiêu ấy à, tội đáng chết vạn lần, đúng là con sâu làm rầu nồi canh. Trường Sinh Môn ta không có đệ tử như vậy! Xin Liễu Thành chủ và đại sư chủ trì đòi lại công bằng cho chúng ta!”
Lâm Sơn ra vẻ chính nghĩa đứng ra nói.
“Lăng Tiêu, bây giờ có đại sư Tiêu Mộc cùng Liễu Thành chủ ở đây. Tội lỗi của ngươi chồng chất, còn không mau quỳ xuống nhận tội, ngoan ngoãn chịu trói đi!”
Mã Ngạn quát lên với Lăng Tiêu, giọng lạnh tanh.
“Đủ rồi đấy!”
Lăng Tiêu rống lên còn lạnh hơn hắn, trong lòng sinh ra cảm giác ‘có một chuyện mà nói đi nói lại, vô vị’.
Những kẻ này hắn nhìn còn thấy buồn nôn, cũng lười phân bua phải trái với bọn chúng. Cho nên hắn nhìn về phía đại sư Tiêu Mộc.
“Tiêu Mộc, đan dược luyện chế thành công không?”
Lăng Tiêu thản nhiên nói.
Đại sư Tiêu Mộc lập tức cười tươi như hoa, một đường chạy đến bên cạnh Lăng Tiêu, ánh mắt không che giấu nổi sự kích động.
“Sư… Lăng Tiêu, Thất Huyền Bảo đan ta đã luyện thành công, hơn nữa còn là chất lượng thượng phẩm đó. Lăng Tiêu, mời coi!”
Tiêu Mộc cung kính đưa ra một cái hộp ngọc.
Bây giờ thì tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Đây là chuyện gì vậy?
Không phải ngươi nói đại sư Tiêu Mộc cùng Liễu Thành chủ đến tìm Lăng Tiêu để hỏi tội sao? Vì sao Lăng Tiêu mới nói một câu, đại sư Tiêu Mộc đã chạy đến hớn ha hớn hở như vậy?
Mọi người cảm thấy máu lên não mình quá chậm, không đủ dùng nữa rồi. Ai nấy đều ngạc nhiên đến cạn lời luôn.
Lăng Tiêu mở hộp ngọc, bên trong là ba viên đan dược đen tròn như hạt nhãn, kích thước lớn nhỏ, đang tỏa ra hào quang bốn phía, hương thơm của dược liệu lan ra thơm ngào ngạt. Hơn nữa xung quanh ba viên đan dược này còn quanh quẩn bảy vòng vân đan (những đường vân trên đan dược đẳng cấp cao mới có), vô cùng thần kỳ.
“Vân đan rõ ràng, hương thơm tính khiết, thuần túy. Đúng là Thất Huyền Bảo đan! Nhưng mà số lượng đan dược luyện thành công lại ít đến đáng thương. Ngươi cần phải tiếp tục cố gắng hơn. Được rồi, ba viên đan dược này ta nhận!”
Lăng Tiêu nhíu mày, cuối cùng vẫn cất ba viên Thất Huyền Bảo đan đi.
“Thất Huyền Bảo đan ư?”
Lỗ tai Đại trưởng lão vừa đồng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kinh ngạc hô lên một tiếng, đôi mắt trợn ngược lên, vẻ mặt không thể tin nhìn Lăng Tiêu.
“Đây chính là Thất Huyền Bảo đan thời thượng cổ sao? Có thể trợ giúp cường giả Long Hổ cảnh cảm nhận được trời đất, sức mạnh của tiên thiên, phá tan cảnh giới để bước vào Tông Sư cảnh tối cao ư? Nghe đồn Thất Huyền Bảo đan hiện giờ chỉ còn lại tàn quyền, thế mà đại sư Tiêu Mộc có thể phục chế được Thất Huyền Bảo đan…. Thật sự là quá lợi hại!”
Đại Trưởng lão vừa kích động vừa cảm thán.
“Đúng vậy, chính là Thất Huyền Bảo đan! Nhưng mà cái này cũng không phải do ta khôi phục. Mà là do một vị trưởng bối của… Lăng Tiêu tặng cho đó!”
Tiêu mộc ho khan một tiếng.
Bị Lăng Tiêu liếc mắt ra hiệu ngăn lại, Tiêu Mộc cười hắc hắc hai tiếng.
“Lăng Tiêu? Trưởng bối của Lăng Tiêu?”
Đại trưởng lão và Nam Cung Hiên mắt sáng ngời lên. Nghe lời đại sư Tiêu Mộc nói, hình như tình cảm giữa ông ấy vào Lăng Tiêu rất sâu sắc. Nếu như vậy thì còn ai dám động đến Lăng Tiêu nữa.
Thảo nào, khi tên tiểu tử này vừa nghe thấy đại sư Tiêu Mộc đến thì chẳng sợ hãy chút nào. Hóa ra là có chỗ dựa. Thế mà còn làm cho bọn họ phải lo lắng một hồi lâu.
Không nói đến Nam Cung Hiên với Đại trưởng lão đang vui mừng như thế nào. Hãy nói về Hợp Hoan tông và Lâm Sơn đi. Lô Quan Kiệt, Mã Ngạn và Lâm Sơn mặt ai cũng tái mét.
Sao đại sư Tiêu Mộc và Lăng Tiêu lại có quan hệ thân mật như vậy? Thế này thì còn làm gì được hắn cơ chứ.
Mà Thất Huyền Bảo đan khiến cho Mã Ngạn phải kinh sợ vô cùng. Loại đan dược có thể trợ giúp cường giả Long Hổ cảnh đốt phá, bước sang cảnh giới Tông Sư, đây là chí bảo ngàn vàng khó cầu. Ai cũng có thể tưởng tượng được điều này sẽ gây chấn động lớn như thế nào đối với Đại Hoang Cổ quốc.
Dù sao Long Hổ cảnh và Tông Sư cảnh, giống như cách cả một bầu trời vậy. Nếu có được một viên bảo đan trợ giúp đột phá, nhất định các cường giả sẽ chạy theo như vịt.
Đại sư Tiêu Mộc có thể luyện được Thất Huyền Bảo đan, ở trong Đại Hoang Cổ quốc này, địa vị sẽ trở nên cực kỳ tôn quý.
Mà sau đó, thì còn ai dám động đến Lăng Tiêu nữa chứ?
Lăng Tiêu nhìn sắc mặt khó coi của Mã Ngạn, nhìn khinh thường một cái, thản nhiên nói: “Tiêu Mộc, nghe nói ngươi muốn nhận Mã Tuấn làm đồ đệ hả?”
Tiêu Mộc tất nhiên hiểu được ý của Lăng Tiêu, ông cũng phối hợp cười lạnh nói: “Lăng Tiêu quá coi thường ta đi. Tiêu Mộc ta đâu phải ai cũng tùy tiện thu nhận. Mã Tuấn kia ta mới gặp qua một lần. Tư chất bình thường, không có triển vọng. Làm gì có thiên phú luyện đan gì chứ!”
Tiêu Mộc chê bai một phen làm Mã Ngạn xấu hổ đỏ mặt, tức giận mà không dám nói gì.
Mới vừa nãy hắn còn tuyên bố đại sư Tiêu Mộc muốn nhận cháu hắn làm đồ đệ. Kết quả thì sao? Chỉ có một lúc mà bẽ mặt thế này. Hắn lại còn không dám phản đối hay tức giận với đại sư Tiêu Mộc. Cho nên hắn đem tất cả phẫn hận đổ lên đầu Lăng Tiêu.
“Khi nãy ai nói sẽ ăn hết tảng đá lớn kia ý nhỉ?” Lăng Tiêu tà tà liếc Lâm Sơn.
Lâm Sơn cứng đờ người, quay đầu đi, giả bộ không nghe không hiểu nhưng trái tim như muốn nổ tung ra vì tức giận.
Ai có thể nghĩ được, đại sư Tiêu Mộc đến đây thực sự là để tặng quà cho Lăng Tiêu chứ?
“Mạnh trưởng lão, Vương trưởng lão, Lý trưởng lão, các ngươi đều là những trưởng lão cương trực, chính nghĩa, không thông đồng cùng kẻ khác làm bậy, khó có ai được như các ngươi. Cho nên ba viên đan dược Thất Huyền Bảo đan này thưởng cho các ngươi. Hy vọng có thể giúp ba ngươi mau chóng đột phá lên Tông Sư cảnh!”
Lăng Tiêu vừa nói xong, ba luồng ánh sáng đã rơi vào tay ba vị trưởng lão thuộc phe Nam Cung Hiên.
Lúc đầu ba người kia sửng sốt, đừng đờ ra. Nhưng sau đó, họ mừng như điên vậy.
"Đa tạ Thánh tử!"
"Thánh tử thiên phú vô song, sớm muộn gì cũng nổi danh trên khắp Đại Hoang Cổ Quốc này. Từ nay trở đi lão Vương ta chính là người ủng hộ đáng tin cậy của ngài!”
“Đúng vậy. Lão Lý ta cũng ủng hộ Thánh tử. Lão già Lâm Sơn kia sao có thể so với ngài chứ. Đúng là đấu chỉ để mọc tóc mà.”
Ba vị trưởng lão liên tục nói lời cảm ơn. Mà Lâm Sơn bên kia thiếu chút nữa tức chết luôn rồi. Mấy lão kia khen Lăng Tiêu thì khen đi, còn dám lôi hắn vào mắng nữa.