"Thiếu gia, người...người giết Lâm Hạo Vũ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Vi lập tức tái nhợt, vẻ lo lắng hiện lên trong ánh mắt.
Lăng Tiêu mỉm cười, tất nhiên là biết Tuyết Vi lo lắng cái gì, hắn an ủi: "Ngươi yên tâm, thiếu gia của ngươi là Thánh tử của Trường Sinh Môn. Cho dù có giết Lâm Hạo Vũ thì Lâm Sơn kia cũng sẽ không dám làm gì ta!"
Tuyết Vi cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu, sự lo lắng trong ánh mắt cũng bớt đi nhiều.
"Chân Khí cảnh tầng thứ nhất? Không tệ không tệ!!"
Lăng Tiêu kiểm tra Tuyết Vi một chút thì phát hiện đan điền khí hải của Tuyết Vi đã mở, chính thức bước vào Chân Khí cảnh.
Đan điền khí hải của Tuyết Vi mặc dù không biến thái như Lăng Tiêu, nhưng cũng được bảy bảy bốn mươi chín trượng, có thể coi như là kinh khủng rồi.
"Đáng tiếc ta không có Cửu U Chân Kinh của Cửu U Chí tôn. Huyết thống Cửu U chỉ có thể phát huy đến hết sức mạnh khi có Cửu U Chân Kinh. Nhưng mà Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn cũng có thể dùng tạm. Đầu tiên cứ để Tuyết Vi tu luyện, sau này có cơ hội tìm được Cửu U Chân Kinh cũng không muộn."
Lăng Tiêu âm thầm suy nghĩ.
Huyết thống Cửu U sau khi thức tỉnh, tu vi của Tuyết Vi nhất định sẽ đột ngột tăng mạnh. Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả Lăng Tiêu cũng không theo kịp.
An ủi Tuyết Vi một lúc, nàng từ từ ngủ say.
Lăng Tiêu đi ra khỏi Cẩm Sắc các, cả người Nam Cung Tình đều là màu trắng, đứng trong rừng trúc, khí chất trong trẻo lạnh lùng, siêu phàm thoát tục.
"Tông chủ có ý xử lý Lâm Sơn như nào?" Lăng Tiêu nói nhẹ nhàng.
"Liễu thành chủ và đại sư Tiêu Mộc đến Trường Sinh Môn để cho mọi người biết được chỗ dựa sau lưng ngươi. Cho nên những lão già trước kia ở phe của Lâm Sơn giờ đều tỏ vẻ thuần phục với cha ta! Nhưng mà dù sao Lâm Sơn cũng là thái thượng trưởng lão, hơn nữa tu vi rất cao, nếu ép quá thì rất dễ khiến chó cùng rứt giậu. Cha ta chỉ tạm ngưng chức vị của lão ấy, để cho lão tự bế quan sám hối ba tháng."
Nam Cung Tình nói chậm rãi, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu với vẻ rất phức tạp.
Nàng cũng thật không ngờ, tất cả mọi chuyện cũng như nguy hiểm ở Trường Sinh Môn đều được Lăng Tiêu giải quyết dễ dàng.
Lăng Tiêu càng ngày càng trở nên thần bí, khiến nàng cũng càng cảm thấy tò mò.
"Chỉ là bế quan sám hối sao? Cũng được! Nếu từ nay về sau, lão ấy có thể yên phận làm theo chức vụ của mình thì tốt. Còn nếu không thì đừng trách ta không khách khí."
Ánh mắt Lăng Tiêu hiện ra sự sắc lạnh.
"Lâm Sơn cũng thảm rồi, hôm nay không còn ai ủng hộ, lão bây giờ là một mình một lối! Ngươi thì ngược lại, danh tiếng giờ nổi như cồn, hơn nữa thiên phú cũng bị đám người Hợp Hoan Tông nhìn thấy. Mặt ngoài thì không dám động vào ngươi nhưng sợ là sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi. Cho nên cha ra bảo ta đến nói cho ngươi biết, trong khoảng thời gian này cố gắng ở trong Tông môn, đừng đi ra ngoài."
Nam Cung Tình nói.
"Thủ đoạn bỉ ổi thì sao? Nếu bọn chúng muốn chết, thì ta cũng không ngại giúp đỡ."
Lăng Tiêu cười nhếch mép, trên người toát ra một sự cao ngạo.
"Ngươi đấy! Nên khiêm tốn một chút! Thiên phú của ngươi...mặc dù rất cao nhưng cũng nên biết bên ngoài có người hơn ngươi. Núi cao còn có núi cao hơn, thiên tài ở thế giới này đầy rẫy. Dù sao tu vi của ngươi cũng hơi thấp."
Thấy bộ dạng rắm thối của Lăng Tiêu, Nam Cung Tình bất lực xoa thái dương, cất lời nhắc nhở.
"Tu vi của ta thấp nhưng tu vi của ngươi không thấp mà. Với tư cách là thị nữ của ta, người nên làm tốt nhiệm vụ đúng không? Sau này sự an toàn của ta sẽ trao cho ngươi!"
Lăng Tiêu mặt dày nhìn vào người Nam Cung Tình, đùa cợt.
"Thị...thị nữ? Ai là thị nữ của ngươi? Không nên ăn nói lung tung."
Mặt của Nam Cung Tình bỗng chốc đỏ lên.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười nói:" Sao vậy? Đổi ý rồi? Lúc Liễu Phiêu Phiêu nói thì ngươi chấp nhận mà!"
"Ai...ai chấp nhận? Lúc đó ta không muốn vạch mặt ngươi, cho ngươi mặt mũi thôi."
Nam Cung Tình lắp bắp nói lại.
Không biết vì sao, cứ nhìn thấy Lăng Tiêu là tính tình lạnh nhạt và bình tĩnh của nàng lại bị thay đổi, sau cùng sẽ bị Lăng Tiêu chọc tức nghiến răng nghiến lợi.
"Làm thị nữ của ta thì ngươi sẽ phát hiện đó là vinh hạnh của ngươi. Chờ khi ta đạt đến vị trí cao nhất, ngươi sẽ cảm nhận được cảm giác mà cả đời này ngươi chưa chắc đã biết."
Lăng Tiêu nói lời sâu xa, vẻ tang thương và khí phách hào hùng cũng thoát hiện lên rồi vụt tắt.
Trong thoáng chốc, Nam Cung Tình cảm thấy thiếu niên trước mặt như biến thành một người khác. Bước ra từ thời bát hoang cổ xưa, cường giả độc tôn thiên hạ, khí thể đó toát ra rất tự nhiên làm trái tim nàng bỗng rung động.
Có lẽ làm thị nữ của hắn cũng không phải là một chuyện khiến người ta khó chấp nhận!
A!! Phủi phui cái mồm!! Nghĩ gì vậy??
Nam Cung Tình lắc đầu, vẻ mặt đỏ bừng.
"Hiện giờ tu vi của ngươi là Hóa Linh Cảnh tầng thứ chín, ngươi tu luyện Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm. Nếu ngươi có thể cố gắng đạt tới cảnh giới viên mãn thì chờ khi đột phá đến Long Hổ Cảnh âm dương giao thóa, long hổ đều quay đầu thì rất có thể sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý! Cho nên đừng đột phá lên Long Hổ cảnh luôn làm gì."
Lăng Tiêu nhìn Nam Cung Tình, mỉm cười.
"Kiếm ý sao?"
Nam Cung Tình không dấu nổi sự mong đợi trong ánh mắt, nhưng nàng cười khổ: "Làm gì dễ như vậy? Ta tu luyện Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm đã ba năm, khó lắm mới đạt đến Nhất Kiếm Tam Tinh Tiểu thành. Để đạt đến Đại thành thì không biết mất bao lâu, đừng nói là Đại viên mãn, đạt được Thất Tinh Tiểu thành là ta đã mãn nguyện rồi."
Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm chỉ là một võ học Địa cấp hạ phẩm, nhưng mà học cũng rất khó khăn.
Khi mới nhập môn thì là Nhất Kiếm Nhất Tinh, tiếp theo là Nhất Kiếm Tam Tinh Tiểu thành, Nhất Kiếm Lục Tinh Vi Đại thành, Nhất Kiếm Thất Tinh VI Viên mãn!
Môn võ học này vốn là lấy chân khí và tinh thần lực để biến ảo, lại có thêm Tinh quang cực nhanh, tinh thần phải vững. Một kiếm xuất ra giống như ngôi sao rơi xuống, mạnh mẽ vô cùng.
Mà Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm nếu tu luyện tới cực hạn, bảy ngôi sao hóa thành hình tròn như mặt trăng, chính là Viên Nguyệt Kiếm Ý. Viên Nguyệt Kiếm Ý vừa xuất hiện, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chống đỡ tất cả các đòn đánh!
Giống như Nam Cung Tình và Lâm Hạo Vũ, thiên phú rất cao, tu vi cũng rất mạnh nhưng cũng chỉ có thể tính là tiểu thiên tài.
Chỉ khii lĩnh ngộ, hiểu được ý cảnh mới có thể gia nhập cường giả vô địch!
Ý cảnh cũng thuộc cảnh giới của Tông Sư Cảnh, có thể bùng phát ra sức chiến đấu khủng bố, người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
"Bằng tu vi hiện tại của ngươi, ở Long Hổ cảnh rồi tìm hiểu kiếm ý quả thật không dễ. Nhưng khi tu luyện Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm tới Viên mãn thì không phải là không thể."
Lăng Tiêu vẫn cười tự tin như cũ.
"Thật ư?"
Mắt của Nam Cung Tình sáng rực lên.
"Đương nhiên. Đưa kiếm mượn một chút!"
Lăng Tiêu đưa tay ra ra tìm tìm, thanh kiếm sau lưng Nam Cung Tình tự động chui ra khỏi vỏ, để lại đường sáng rồi rơi vào tay Lăng Tiêu.
Ooong!!
Một tay cầm Lăng Tiêu kiếm, áo trắng tung bay, nhìn qua rất cực phóng khoáng tự nhiên. Hắn cong ngón tay, khẽ búng một cái, thanh kiếm vang lên tiếng lên trong trẻo.
"Kiếm kêu rất trong, linh khí tập trung, là một thanh bảo kiếm tốt."
Lăng Tiêu khen ngợi, theo ánh mắt của hắn nhìn thì thanh Ngân Nguyệt Kiếm này là linh khí tuyệt phẩm. Mấu chốt là gần như thích hợp với kiếm ý Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm, thật là khó thấy.
"Ngươi nhớ xem cho kỹ."
Lăng Tiêu cất lời, hơi thở cũng bắt đầu thay đổi.
OÀ..ÀNH!
Kiếm ý vô tận rơi từ trên trời xuống, giờ phút này Lăng Tiêu như hóa thân thành một vị Kiếm Vương tuyệt đại, bầu trời hiến thành một biển sao băng, từng đường, từng sợi giống như vệt kiếm quang. Một vùng Kiếm vực được tạo thành. Rừng trúc, cỏ cây cũng bắt đầu run rẩy, như đang vái lạy vị vua của chúng.